Kết quả kỳ thi đã phát xuống, Chúc Tinh Dao học tiếng Đức tiêu hao không ít thời gian và tinh thần, thành tích từ hạng ba lập tức trượt xuống hạng năm.
Cô có chuẩn bị tâm lý rồi nên cảm thấy không có gì.
Thế nhưng Lê Tây Tây lại nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nếu như vậy, đợi lát nữa lớp sẽ sắp xếp chỗ ngồi, chúng ta làm sao bây giờ? Tớ không muốn đổi chỗ ngồi đâu.”
Chúc Tinh Dao bỗng nhiên sửng sốt, cô quên mất chuyện này, Hứa Hướng Dương xếp thứ hai, cậu ta bình thường không đổi chỗ ngồi, thứ ba là Hạ Cẩn, người thứ tư là ủy viên học tập, thứ năm mới đến lượt cô chọn chỗ ngồi, ngộ nhỡ có người chọn vị trí này thì sao?
Cửa sổ bị cô mở ra, sau cơn mưa không khí u ám ẩm ướt và lạnh lẽo tràn vào.
Trong tâm trí cô vẫn còn vang vọng âm thanh “Ich liebe dich” trầm thấp sâu lắng của Giang Đồ, lúc ấy cô 16,17 tuổi, tất cả những gì cô nghĩ trong đầu – Lê Tây Tây nói rằng âm thanh của Giang Đồ rất dễ nghe, còn êm tai hơn rất nhiều so với bản thu trong tai nghe.
Về sau, khi cô trưởng thành rồi, mới muộn màng nhận ra.
Cô luôn bất giác nhớ đến khung cảnh lúc đó, trái tim lúc nào cũng đập rộn ràng, rồi lại ướt át, y như thời tiết ngay khi ấy.
Tại buổi sinh hoạt lớp, Tào Thư Tuấn nói với vẻ mặt buồn bã: “Kỳ thi giữa học kỳ, tuy rằng Giang Đồ lớp chúng ta xếp vị trí thứ nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-sao-roi/2449449/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.