“Tớ nha!”
“Còn tớ nữa!”
“Tớ tớ tớ! Lê Tây Tây cậu không cần lo lắng đâu, rất nhiều người muốn ngồi cùng bàn với Chúc Tinh Dao lắm đó.”
Không biết là ai cầm đầu, một đám nam sinh cùng nhau ồn ào hô lên, Lê Tây Tây lập tức quay đầu giận dữ quát: “Các cậu đừng có hòng mơ tưởng, tớ còn ở đây một ngày, các cậu cũng đừng nghĩ đến việc dụ dỗ Tinh Tinh của chúng ta!”
Chúc Tinh Dao đánh cô một cái: “Đừng dùng từ linh tinh!”
Đinh Hạng cười hì hì: “Vậy tớ thì sao?”
Lê Tây Tây lườm một cái: “Cậu cũng không được, ai tớ cũng không yên tâm.” Cô ngừng giây lát rồi lại liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Giang Đồ đang cúi đầu gọt bút chì: “Ngoại trừ Đồ ca, chỉ có Đồ ca mới an toàn.”
Chúc Tinh Dao ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Giang Đồ.
Giang Đồ để dao gọt xuống, ngước mắt lên nhìn cô: “Cậu muốn ngồi cùng bàn với tớ sao?”
Chúc Tinh Dao dừng một chút, mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải…” Nhưng mà Lê Tây Tây nói rất đúng, cảm giác Giang Đồ mang đến cho người khác chính là sự lạnh nhạt, còn có chút quái gở, nhưng vẫn không thể giải thích được tại sao lại khiến cho người khác dễ dàng tín nhiệm và cảm thấy an toàn.
Nếu như ngồi cùng bàn với cậu, Chúc Tinh Dao sẽ không bài xích một chút nào.
Giang Đồ cụp mắt xuống, che giấu đi sự mất mát, không nói gì thêm nữa, kéo tờ giấy nháp mà cô đang giữ, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-sao-roi/2449444/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.