Chương trước
Chương sau
Việc quản lý ra vào biệt thự Tình Uyển tương đối nghiêm ngặt, lão Lưu và người gác cổng đang chào hỏi với nhau thì xe của Giang Đồ trực tiếp lái thẳng vào trong sân, anh từ trong xe bước xuống, nhìn lão Lưu đứng ở cửa: “Chú Lưu.”

Hơn nửa tiếng trước, Tiểu Quỳ chạy xuống lầu rồi nói có người muốn đến thăm ốm, lão Lưu nghĩ người sắp đến chính là Lê Tây Tây. 

Lão Lưu không biết bây giờ Giang Đồ có quan hệ gì với Chúc Tinh Dao hay không, sắc mặt ông có chút phức tạp: “Cậu vào đi, Chúc Tổng và bà chủ đều không có ở nhà.”

Giang Đồ gật đầu một cái, không nói gì nữa, đi theo phía sau ông. 

Tiểu Quỳ chạy ra cửa, khuôn mặt tròn trịa lộ ra từ sau cánh cửa, có chút ngượng ngùng mỉm cười: “Giang tiên sinh, anh đến rồi.” Tiểu Quỳ nghĩ rằng chức năng “Gọi đâu có đó” chỉ có một mình Chúc Tinh Dao sử dụng được, cô vô tình ấn trúng, cảm giác như là mạo phạm Giang Đồ lạnh lùng.

Nhưng Giang Đồ không hề trách cô, hơn nữa còn nói lời cảm ơn với cô. 

Đây là lần đầu tiên Giang Đồ đến nhà Chúc Tinh Dao, thay dép ở cửa rồi cùng Tiểu Quỳ lên lầu, cửa phòng khép hờ, Tiểu Quỳ thì thầm: “Tinh Tinh vẫn đang ngủ, phải chú ý một chút, có thể buổi tối phát sốt lại.”

“Tôi đi thăm cô ấy.” Giang Đồ cúi đầu nhìn Tiểu Quỳ, “Cô đi nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Qùy suy nghĩ vài giây, nói: “Được.”

Giang Đồ đẩy cửa đang khép hờ ra, trong những lúc video call anh đã nhìn thấy phòng của Chúc Tinh Dao vài lần, cảm thấy căn phòng này rất đỗi quen thuộc. Ánh mắt Giang Đồ rơi vào chiếc giường công chúa màu hồng, anh bước tới, nhìn thấy một tấm thảm dài màu trắng bên cạnh giường, anh cởi dép rồi mới đi đến bên cạnh cô.

Chúc Tinh Dao ngủ không yên ổn, hai mắt cô nhắm nghiền, trên trán còn dán miếng dán hạ sốt, sắc mặt tái nhợt, chẳng qua mấy ngày không gặp, cảm giác cô gầy đi một chút. Giang Đồ đứng bên giường, cúi người đắp chăn lại giúp cô rồi xuống thảm. 

Giang Đồ luôn cảm thấy nguyên nhân Chúc Tinh Dao bỗng nhiên đổ bệnh là vì anh. 

Anh cúi đầu tự trách, khẽ thở dài. 

Tiểu Quỳ ở phòng khách xem tivi cùng với lão Lưu, lão lưu lo lắng nhìn lên trên lầu, quay đầu hỏi: “Bây giờ cô chủ đang hẹn hò với Giang Đồ à?”

“Sao ạ?” Tiểu Quỳ suy tư một lúc, không chắc chắn nói: “Cháu chẳng biết bây giờ có hay không, nhưng Tinh Tinh đối xử với anh Giang rất đặc biệt, khi chị ấy ở Las Vegas, hầu như buổi tối nào cũng videocall với anh Giang. Lúc luyện tập với ban nhạc đều quay video lại gửi cho anh ấy xem. Thời điểm chúng con trở về, cũng là Giang tiên sinh đến đón. Từ trước đến nay vẫn chưa có người đàn ông nào làm điều này cả, vì thế con cảm thấy hai người bọn họ đang trong mối quan hệ yêu đương.”

Hơn nữa nghe nói bọn họ là bạn học cấp Ba, lại ngồi cùng bàn, hồi học cấp Ba mối quan hệ cũng rất tốt, bây giờ nhìn qua một cái cũng nhận ra Giang Đồ thích Chúc Tinh Dao. Tiểu Quỳ nhớ đến những tiết lộ trên Weibo về mối tình đầu của Chúc Tinh Dao và diễn đàn của trường, suy đoán hai người có thể bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện. 

Lão Lưu không lướt internet nhiều, cho nên không biết sự việc xảy ra trên đó, vẫn lẩm bẩm: “Chúng nó thật sự ở bên nhau rồi.”

Chưa tới mười giờ, lão Lưu không chịu nổi nữa, nói với Tiểu Quỳ: “Chú đi ngủ trước, có chuyện gì gọi chú đấy.”

Sau mười giờ, Chúc Tinh Dao cau mày trở mình, duỗi tay ra, làm cho miếng dán hạ sốt rơi xuống. Miếng dán hạ sốt đã hết công dụng, Giang Đồ vứt vào thùng rác, cầm ly xuống lầu rót nước. 

Tiểu Quỳ ngồi trên ghế sofa mơ màng buồn ngủ, cô ấy thậm chí không biết Giang Đồ xuống lầu từ khi nào. 

Giang Đồ đi đến chỗ cô, Tiểu Quỳ giật mình, vội vàng ngẩng đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi mệt quá nên ngủ quên…”

“Cô đi ngủ đi, tôi chăm sóc cô ấy là được rồi.” Giang Đồ nói với cô.

Giang Đồ trở về phòng, anh nhẹ nhàng ôm Chúc Tinh Dao lên, để cho cô dựa vào cánh tay của mình, cho cô uống nước. Thực ra Giang Đồ không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, anh và Giang Lộ từ nhỏ đã rất khỏe mạnh, gần như chẳng đau ốm gì, thỉnh thoảng có cảm mạo nhưng rất nhanh hết, cho dù bị đánh cũng đau mấy ngày là ổn, Thư Nhàn bị bệnh cũng không cần anh chăm sóc. 

Anh cẩn thận cho cô uống nước, còn lo lắng cô đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy anh thì sẽ tức giận. 

Cũng may cô không tỉnh lại, Giang Đồ cẩn thận đặt Chúc Tinh Dao xuống, anh dựa vào đầu giường ở bên cạnh cô, điện thoại trên bàn đầu giường sáng lên, anh cụp mắt xuống.

Tương Dịch: “Tối nay bố em đến nhà anh ăn cơm, có nhắc đến em.”

Cái tên này nhìn qua là một người đàn ông, theo như lời anh ta nói lúc nãy thì chắc hẳn là mối quan hệ với Chúc Vân Bình khá tốt, còn về mối quan hệ của anh ta với Chúc Tinh Dao thì như thế nào….Giang Đồ mím môi, tin nhắn người kia lại gửi đến. 

Tương Dịch: “Vài ngày nữa anh sẽ đến chi nhánh của công ty ở Giang Thành, cùng đi ăn cơm nhé.”

Mấy phút sau: “Ngủ rồi sao? Ngủ ngon.”

Điện thoại ngừng rung, Giang Đồ thu lại ánh mắt, nhìn bàn tay đang duỗi ra bên ngoài chăn bông của Chúc Tinh Dao, bàn tay cô bị kim tiêm thâm tím. Giang Đồ nắm tay cô, xoa xoa mu bàn tay cô vài lần, móc lấy ngón út của cô, rồi nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, ngón tay thon dài trắng nõn Chúc Tinh Dao cử động, Giang Đồ mở mắt ngay, cúi đầu nhìn cô.

Một lát sau. 

Chúc Tinh Dao hơi nghiêng đầu, cô mơ màng cảm thấy có ai đó đang móc lấy tay cô, như thể trở lại cảm giác khi đó ở trong bệnh viện, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ móc ngón tay anh, rồi lại móc lấy một lần nữa. 

Giang Đồ ngồi thẳng người, ngón tay anh cử động đáp lại cô. 

Chúc Tinh Dao tưởng rằng mình đang nằm mơ, mơ thấy trong phòng bệnh năm đó, thiếu niên mười tám tuổi móc tay cô, ôm mặt cô, không kiềm chế được mà hôn nhẹ dưới môi cô. 

Cô đợi rất lâu, nhưng không có cảm giác ấm áp nào chạm vào.

Cô vừa mở mắt đã thấy Giang Đồ đang trầm mặc nhìn mình.

Giang Đồ hai mươi tám tuổi. 

Trong lúc nhất thời, Chúc Tinh Dao còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cô ngây người nhìn xung quanh, không sai đây chính là phòng của cô – nhưng mà, Giang Đồ sao có thể ở trong phòng của cô?

Cô quay lại, chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh. 

Giang Đồ nuốt khan cổ họng, trong phòng yên lặng nghe rất rõ ràng, anh thấp giọng hỏi: “Có khó chịu chỗ nào không? Hay là em đói?” Tiểu Quỳ nói cô vẫn chưa ăn cái gì cả. 

Đầu Chúc Tinh Dao choáng váng, cô ngây người nhìn Giang Đồ, không chắc chắn hỏi: “Giang Đồ?”

Giang Đồ gật đầu: “Ừ, là anh.”

Chúc Tinh Dao nhíu mày, âm thanh yếu ớt, có chút không vui: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Giang Đồ: “Tiểu Quỳ nói em bị ốm.”

Chúc Tinh Dao im lặng một lúc, mới chật vật ngồi dậy, Giang Đồ đỡ lưng cô, kê gối phía sau cho cô dựa vào. Chúc Tinh Dao quay lại nhìn anh, trong đầu thắc mắc: “Nhưng mà làm thế nào mà Tiểu Quỳ nói cho cậu biết, cô ấy không có thông tin liên lạc của cậu.”

“Cô ấy bật Tiểu Giang lên, không cẩn thận ấn nhầm “Gọi đâu có có”, sau đó anh nghe máy.” Giang Đồ giải thích, anh đứng lên cúi đầu nhìn cô, “Em có đói bụng không? Anh làm gì cho em ăn nhé?”

Chúc Tinh Dao im lặng lắc đầu, vén chăn lên muốn xuống giường, cô nói: “Mình muốn đi vệ sinh.”

Giang Đồ đặt dép bên giường,  Chúc Tinh Dao nhìn tấm lưng cong cong của người đàn ông, mím chặt môi. Cô xỏ chân vào dép, ngay lúc cô đứng dậy bỗng nhiên cả người mềm nhũn, Giang Đồ ôm cô, cúi đầu hỏi: “Tinh Tinh?”

Hai ngày nay Chúc Tinh Dao phát sốt liên tục, vẫn chưa ăn gì thành ra mất sức mệt mỏi. Cô dựa vào vòng tay rộng lớn ấm áp của Giang Đồ, hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Không có sức lực.”

Giang Đồ trầm mặc, sau đó đột nhiên bế cô lên, Chúc Tinh Dao chóng mặt nhìn anh. Giang Đồ rủ mắt xuống, nói khẽ: “Anh bế em qua đó.” Anh bước tới phòng tắm, Chúc Tinh Dao cảm thấy anh ôm cô rất dễ dàng, nhớ đến anh vẫn luôn rất mạnh mẽ. Năm ấy dẫn cô trèo tường, còn có thể đỡ cô lên trên được.

Giang Đồ đặt Chúc Tinh Dao trên toilet, anh sợ cô ngất xỉu, cúi đầu nhìn cô: “Anh ở bên ngoài chờ em.”

Chúc Tinh Dao gọi anh lại, nhỏ giọng nói: “Lát nữa mình muốn ăn một chút gì đó.”

Giang Đồ thở phào nhẹ nhõm, anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Chúc Tinh Dao không biết trong nhà có gì, cô nói gì cũng được. 

Mười hai giờ ba mươi sáng. 

Giang Đồ đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra. 

Trong tủ lạnh có rau, có thịt còn có trứng gà, cái gì cũng không thiếu. 

Cả người Chúc Tinh Dao đều là mồ hôi, cô không thể tắm nên chỉ lau người, rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ rồi mới xuống lầu. Giang Đồ đang nấu cháo trong nhà bếp, trong nồi bốc hơi nóng nghi ngút, anh băm nhỏ thịt bò, bỏ vào nồi, lấy đũa khuấy đều. 

Mùi thơm tỏa ra, Chúc Tinh Dao thực sự đói bụng, cô đi tới phía sau lưng anh. 

Giang Đồ quay đầu nhìn cô: “Sắp xong rồi.”

Chúc Tinh Dao: “Thơm quá, không ngờ cậu biết nấu cháo.”

“Con nhà nghèo sáng sớm tinh mơ làm việc nhà, việc vặt trong nhà đều biết làm.” Giang Đồ rũ mắt nói, “Ở nước ngoài lâu anh thường tự mình nấu cơm, mùi vị rất ngon, lần sau nấu cho em ăn.”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh, cô xoay người lấy ra hai chiếc bát từ tủ khử trùng.

Hai người ngồi đối mặt nhau dùng bữa, thật ra Giang Đồ chưa kịp ăn cơm tối thì phải chạy đến đây. Chúc Tinh Dao uống một hớp cháo, đặt chén xuống, nhìn thời gian, đã hơn một giờ sáng. 

Cô suy nghĩ một lát, nói: “Cậu về trước đi, mình đã khỏe hơn rồi.”

Giang Đồ đứng dậy, anh cầm lấy máy đo thân nhiệt, bỏ vào trong lỗ tai của cô. 

Ting—

Chúc Tinh Dao đột nhiên cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, sắc mặt có chút đỏ lên, Giang Đồ cúi xuống nhìn cô, nhẹ giọng nói: “37.8 độ, vẫn còn sốt.”

Nửa tiếng sau, Chúc Tinh Dao nằm trên giường một lần nữa, trên trán dán một miếng dán hạ sốt mới, cô quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên thảm, nhỏ giọng kháng nghị: “Cậu nhìn mình như vậy, mình không ngủ được, cậu cũng về ngủ đi.”

“Vậy anh đi ra ngoài một lúc.” Giang Đồ nhanh chóng đứng lên. 

Chúc Tinh Dao vội nói: “Ngày mai cậu phải đi là, hay là trở về đi.”

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô: “Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Cô chưa kịp nói gì, anh đã xoay người bước ra ngoài. 

Giang Đồ đến ban công ngoài phòng khách lầu một, trên ban công trồng rất nhiều chậu cây nhỏ và cây xương rồng, mấy hôm nay anh nghỉ ngơi không tốt, có chút nghiện thuốc lá. Giang Đồ nhẫn nhịn không hút thuốc, trở lại phòng khách, dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi. 

Ba giờ sáng, anh quay lại kiểm tra Chúc Tinh Dao. 

Hơn năm giờ sáng, Chúc Tinh Dao lại phát sốt, giày vò suốt hai giờ, nhiệt độ mới từ từ hạ xuống. 

Giang Đồ ngủ bên cạnh giường cô một lát, tám giờ hơn anh xin công ty nghỉ, đây là lần đầu tiên anh xin nghỉ làm, anh đi xuống lầu, lão Lưu nhìn thấy anh, trợn mắt ngoác mồm. lắp bắp: “Cậu, cậu không về sao?”

Đối diện với ánh mắt luôn kinh ngạc và phức tạp của Lão Lưu, anh có chút không tự nhiên gật đầu một cái: “Chờ Tinh Tinh tỉnh lại, cháu sẽ rời đi.”

Lão Lưu tư tưởng truyền thống, ông muốn ngăn cản, nhưng chẳng có quyền làm vậy, cô chủ cũng không nói gì…..Tiểu Quỳ từ ngoài cửa đi vào, cười tủm tỉm nhìn lão Lưu: “Chú Lưu, cháu muốn ra ngoài mua đồ cho Tinh Tinh, chú cho cháu mượn chìa khóa xe một chút với ạ.”

“Chú đưa cháu đi.”

Lão Lưu liếc mắt nhìn Giang Đồ, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Chúc Tinh Dao vẫn luôn ngủ, điện thoại di động của cô tắt tiếng đặt trên thảm, lúc mười giờ rung lên một lần, là Lâm Giai Ngữ gọi tới.

Giang Đồ cầm điện thoại di động của cô cúp máy, đi đến ban công phòng cô, dùng điện thoại di động của mình gọi điện thoại cho Lâm Giai Ngữ, anh hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho Chúc Tinh Dao làm gì? Cô ấy bị sốt, vẫn đang ngủ.”

Lâm Giai Ngữ “a” một tiếng, hưng phấn nói: “Giờ các cậu ổn rồi à?”

Giang Đồ im lặng một chút, nói: “Không, có thể cô ấy còn tức giận.”

“Haizzz….” Lâm Giai Ngữ thất vọng nói, “Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu không đi làm sao?”

Giang Đồ đáp: “Nhà cô ấy.”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Suy cho cùng cũng đã chạy đến nhà người ta, nhưng vẫn chưa dỗ dành được? Lâm Giai Ngữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có đôi khi lập trường của con người sẽ thiên vị, Lê Tây Tây đau lòng cho Chúc Tinh Dao bị lừa gạt nhiều năm, hận không thể tự mình mắng Giang Đồ một trận. Lâm Giai Ngữ dĩ nhiên cũng rất thương Chúc Tinh Dao, cô cũng hiểu rõ tâm tình của cô ấy. Nhưng cô và Giang Đồ là bạn thuở nhỏ lại cùng nhau lớn lên, biết anh đã trải qua bao nhiêu khó khăn trong những năm qua, trái tim cô thiên về Giang Đồ hơn.

Dù sao, Lục Tễ và Chúc Tinh Dao là điều không thể nào. 

Về mặt riêng tư, Lâm Giai Ngữ đương nhiên hy vọng Chúc Tinh Dao và Giang Đồ ở bên nhau.

Mười giờ rưỡi, điện thoại di động Chúc Tinh Dao rung lên, hiển thị: “Bố.”

Giang Đồ nhìn màn hình điện thoại di động, do dự một chút, không đánh thức Chúc Tinh Dao.

Anh cầm điện thoại ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở hành lang nhận cuộc gọi. 

“Tinh Tinh à, lão Lưu nói con bị bệnh.” Âm thanh Chúc Vân Bình vô cùng ôn hòa, “Tối mai bố về, nếu con có gì không thoải mái thì phải nói ngay nhé, đừng chịu đựng một mình.”

Giang Đồ trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Chú.”

Đầu dây bên kia yên lặng.

“Dạ không biết chú có còn nhớ cháu không, cháu là Giang Đồ, trước đây..là nam sinh ngồi cùng bàn với Tinh Tinh.” Giang Đồ cảm thấy hơi xấu hổ, đến nhà người ta mà chưa được sự đồng ý, anh cúi đầu giải thích, “Cô ấy đã hạ sốt rồi, bây giờ còn đang ngủ, hẳn là không có chuyện gì đâu chú. Nếu như phát sốt lại, buổi chiều cháu sẽ chở cô ấy tới bệnh viện.”

HẾT CHƯƠNG 58
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.