Chúc Tinh Dao thay quần áo thể dục của Giang Đồ, bộ quần áo của anh quá rộng hơn so với cô, ống quần với tay áo dài ra một đoạn lớn, cô có chút buồn rầu, quần áo của cô thật sự không thể mặc được nữa, cổ áo len có thể vặn ra nước.
Cô thắt dây quần, xắn quần lên, soi gương rồi chán nản đi đến mở cửa.
Giang Đồ đứng ngoài cửa, bình ổn cúi đầu nhìn cô, từ trước đến nay chưa từng có cô gái nào mặc quần áo của anh, chỉ duy nhất Chúc Tinh Dao. Giang Đồ nhìn quần áo rộng thùng thình trên người cô, đáy lòng thỏa mãn đến nỗi có chút chua xót, dường như bọn họ lại thân mật hơn một bước nữa.
Chúc Tinh Dao ngước mặt lên, bị anh nhìn cảm thấy hơi lo lắng: “Rất xấu có phải không?”
Giang Đồ bước tới, đóng cửa lại, anh cúi người ôm lấy cô, trìu mến đặt cằm lên trên đầu cô, kiềm chế muốn hôn cô, thấp giọng nói: “Không xấu, rất dẹp, hơn nữa…”
“Hơn nữa gì cơ?” Chúc Tinh Dao nhỏ giọng hỏi.
Ngực Giang Đồ nóng lên, khẽ nói: “Em mặc quần áo của anh, anh rất thỏa mãn.”
Sự thỏa mãn đó chính là tính chiếm hữu của người đàn ông, khiến anh ta cảm thấy được cô gái ấy đã thuộc về mình.
Chúc Tinh Dao sửng sốt, dụi đầu vào người anh rồi vươn tay ôm lấy anh.
“Trước hết chúng ta ra ăn cơm thôi.” Giang Đồ hít một hơi thật sâu, buông cô ra.
Hai người quay lại bàn ăn thì đã không thấy Giang Lộ với hai người đội viên kia nữa, Lâm Giai Ngữ giải thích: “Thằng nhóc nói sợ cậu đánh người, nhanh chóng chạy thoát thân rồi.”
Lúc Giang Đồ đang đi, trên màn hình bùng nổ.
“Giọng của anh trai nghe hay quá!”
“Tôi có nghe thấy! Anh ấy tên là Giang Đồ, có phải là Đồ trong đường đi đúng chứ?”
“Giang Đồ! Có phải là Giang Đồ mà tôi biết không? Hồi học cấp Ba có một đàn anh cũng tên Giang Đồ.”
Bạn gái vừa nãy ơi, cậu biết Giang Đồ à? Diện mạo có đẹp trai không? Đang làm gì vậy?”
Sau khi Giang Lộ bước ra khỏi nhà, nhìn thấy mọi người bắt đầu bàn tán về anh trai mình, bị dọa sợ đến mức cầu xin bọn họ hạ thủ lưu tình*, đừng đào bới nữa.
*手下留情 (hạ thủ lưu tình): giơ cao đánh khẽ.
—– Nhưng đã muộn rồi.
Cô nữ sinh học Nhất Trung đó tiết lộ: “Khi tôi học lớp 10, đàn anh học lớp 12 này cũng tên là Giang Đồ, tôi nghe nói gia đình anh ấy rất nghèo, nợ nần chồng chất, lại còn có một cậu em trai năm sáu tuổi. Anh ấy đeo kính, ừ thì đẹp trai đấy nhưng trông rất lạnh lùng, thành tích của anh ấy luôn đứng đầu ban Khoa học Tự nhiên, nghe đâu còn là Thủ khoa dự bị ban KHTN cấp tỉnh, trường học đặc biệt quan tâm. Đáng tiếc lúc anh ấy thi Đại học đã gặp tai nạn xe, bể đầu chảy máu, suýt chút nữa là không kịp giờ thi, hình như thi Tiếng Anh không được tốt lắm nên điểm số không đậu Thanh Bắc, cuối cùng phải học Đại học H. Tất cả học sinh trong trường chúng tôi đều biết chuyện này, khi ấy còn có phóng viên muốn phỏng vấn anh ấy nữa kìa, nhưng đã bị anh ấy từ chối.”
Cô gái học Nhất Trung bổ sung: “Tháng trước trường chúng tôi tổ chức Lễ kỷ niệm, đàn anh Giang Đồ cũng tham gia, nghe bảo mới từ Mỹ trở về không lâu, có người trong lớp chúng tôi đã đăng một bức ảnh, quả thực rất đẹp trai! Tôi vừa xem qua bức ảnh thì phát hiện Thần K khá giống anh ấy…”
Thông tin cá nhân của Giang Lộ bị người hâm mộ lật tẩy, trong chương trình phát sóng trực tiếp, cậu cũng cho biết từ nhỏ gia đình rất nghèo, cậu còn có một người anh trai đi du học.
Tất cả đều đúng hết.
Giang Đồ vẫn chưa biết chuyện này, mặt không thay đổi ngồi xuống, Chúc Tinh Dao nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Vân Phi, do dự hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao đâu, cậu ta chỉ là đột nhiên không thể chấp nhận được hiện thực, cảm thấy mình bị bạn cùng phòng….” Lão Viên ho khan, không đem ba chữ “bị mọc sừng” nói ra.
Đỗ Vân Phi lấy lại tinh thần, nhớ lại tin tức về mối tình đầu của Chúc Tinh Dao trước đây, tâm tình anh ấy phức tạp nhìn về phía Giang Đồ, nói giống như lão Viên: “Chẳng trách hồi học Đại học mấy cô hoa khôi theo đuổi cậu không được, hóa ra là vì Chúc Tinh Dao…”
Lâm Giai Ngữ còn thêm mắm thêm muối: “Thích nhiều năm nữa cơ.”
“Mấy năm thế?” Đỗ Vân Phi chua xót nhìn Giang Đồ, “Lúc học Đại học cậu không tiết lộ một chữ, có phải sợ tôi cướp người của cậu đúng chứ?”
Lão Viên buồn nôn: “So sánh diện mạo của cậu với Giang Đồ thử coi, cơ bản thì không có khả năng cạnh tranh được đâu?”
Đỗ Vân Phi: “Cút!” Anh ấy nhìn Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao không nhịn được cười, ánh mắt Giang Đồ mang theo ý cười, nhìn anh còn rất lạnh lùng so với thời Đại học. Đỗ Vân Phi nhìn bọn họ, cam chịu số phận nâng ly lên chúc, “Tôi chúc hai cậu….trăm năm hạnh phúc!”
Giang Đồ mỉm cười, cụng ly với anh ấy: “Cảm ơn.”
Mặt Chúc Tinh Dao ửng đỏ, cô chỉ có thể vùi đầu tiếp tục ăn.
Kết quả là Chúc Tinh Dao bị choáng ngợp, cô đi đi lại lại trong phòng khách vài vòng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy Tiểu Giang trong túi ra đưa cho Giang Đồ, “Suýt chút nữa quên mất, em mang Tiểu Giang tới.”
Lão Viên nhìn qua: “Em gái Tiểu Lâm có nhắc với anh về cái này, nói rằng đây là đồ ma thuật để tán gái, tôi còn hỏi qua Giang Đồ, nhưng cậu ta cái gì cũng im lặng không chịu tiết lộ…” Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ nói chuyện về Tiểu Giang, anh ấy tò mò hỏi Giang Đồ, Giang Đồ chỉ nói đó là quà tặng cho Chúc Tinh Dao, “Bề ngoài thì giống với sản phẩm mới nhưng chức năng bên trong thì không, tôi có thể xem chút được không?”
Đối tượng khách hàng chính cho các sản phẩm mới của công ty là trẻ em và người già, đặc biệt là người già sống một mình và khả năng vận động hạn chế.
Xem qua một chút thôi mà cũng không được.
Chúc Tinh Dao đưa Tiểu Giang cho lão Viên, Lão Viên ấn công tắc, Đỗ Vân Phi sát lại gần: “Cái này tên là Tiểu Giang?”
Tiểu Giang: “Đúng vậy.”
Lão Viên nhìn Giang Đồ, cười hỏi: “Mày là con trai của Giang Đồ à?”
Tiểu Giang: “Trên lý thuyết đúng là vậy.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Cô quay đầu nhìn Giang Đồ, Tiểu Giang còn có thể trả lời câu hỏi này được nữa ư?
Lão Viên tiếp tục hỏi: “Giang Đồ thích mẫu cô gái như nào?”
Tiểu Giang: “Không có kiểu người gì, anh ấy chỉ thích Chúc Tinh Dao.”
Chúc Tinh Dao: “…”
“Ôi vãi, cái này lợi hại thế.” Lão Viên và Đỗ Vân Phi trố mắt nhìn nhau, rồi chậc một tiếng, “Lúc tốt nghiệp chẳng phải chúng ta hỏi cậu ấy thích mẫu người gì sao? Giang Đồ trả lời là không có kiểu gì mà, nhưng lại không có câu phía sau, hơi nhàm chán rồi đấy.”
Giang Đồ mặt không thay đổi lấy Tiểu Giang về, tắt nó đi.
Lâm Giai Ngữ chớp mắt: “Tiểu Giang còn thông minh hơn mình nghĩ, mình đoán trò chuyện với Tiểu Giang thú vị hơn tán gẫu với Giang Đồ gấp trăm lần. Nếu Giang Đồ không nói ra thì cứ để cho Tiểu Giang trả lời là được đúng không?”
Chúc Tinh Dao phản bác: “Anh ấy cũng đâu có nhàm chán như vậy…”
Phải không? Giang Đồ quay sang nhìn cô.
Mười một giờ đêm, lão Viên và Đỗ Vân Phi cùng nhau rời đi, trên bàn còn lại đồ thừa, Giang Đồ đè tay Chúc Tinh Dao đang muốn phụ: “Đừng động vào, lát nữa anh sẽ dọn. Anh giúp em sấy khô quần áo trước, chú Lưu cũng sắp đến rồi.”
Giang Đồ lôi trong phòng tắm ra một chiếc máy sấy tóc mới tinh, Chúc Tinh Dao ôm quần áo đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Không cần phiền như vậy đâu, em mặc quần áo của anh về cũng được mà.”
Giang Đồ quay đầu nhìn cô: “Em chắc chứ? Anh lo khi em về nhà không giải thích được với bố mẹ.”
“Em cũng không còn là con nít nữa, mặc quần áo của bạn trai thì làm sao?” Chúc Tinh Dao nhìn anh.
Giang Đồ nhìn cô thật sâu, anh đặt máy sấy tóc xuống, “Bên ngoài lạnh lắm, choàng thêm chiếc áo khoác nữa đi.”
Giang Đồ mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác đen choàng lên người cô, anh gỡ tóc cô ra, Chúc Tinh Dao hô một tiếng: “Đau…”
“Sao vậy?” Anh vội hỏi.
“Tóc mắc vào dây chuyền….”
Chúc Tinh Dao đưa tay lên sờ, cách xử lý thông thường của cô là bứt đi sợi tóc bị mắc vào, Giang Đồ đè tay cô lại, thấp giọng nói: “Để anh.”
Mái tóc của cô vén sang một bên, Giang Đồ đứng sau lưng cô, cẩn thận gỡ hai sợi tóc kia ra, cô đang mặc quần áo của anh, trên người cũng mang theo mùi hương của anh. Giang Đồ nhìn cổ trắng nõn thon gầy của cô, nhớ lại hồi học Trung học cô mang đồng phục mùa hè, cột tóc kiểu đuôi ngựa, cũng lộ ra cái cổ trắng noãn, làn da mịn màng như ngọc bích.
Khi đó anh ngồi phía sau cô, không dám nhìn lại.
Bây giờ, anh vừa cúi đầu xuống là có thể hôn được cô.
Chúc Tinh Dao cảm giác phía sau lưng dừng lại, khó hiểu có hơi khẩn trương: “Xong chưa anh?” Hơi thở ấm áp đột nhiên đến gần, chạm vào làn da mỏng manh trên cổ cô, không kiềm được được mà hôn xuống, cả người cô run lên.
Giang Đồ ôm cô từ phía sau, cúi xuống hôn lên cổ cô, tiếng hít thở dồn dập bên tai cô.
Chúc Tinh Dao hồi hộp đến mức ngón chân co lại, mềm nhũn ngả người trong vòng tay anh, bờ vai mất lực không kiềm được mà rụt lại.
Giang Đồ hôn tai cô, xoay người cô lại, hôn lên môi đang cắn chặt của cô. Chúc Tinh Dao ngẩng mặt lên, vòng tay qua cổ anh, cô đứng không vững, chân lui về phía sau vài bước, đụng vào cửa tủ quần áo. Giang Đồ đưa tay lên đỡ gáy cô, cúi đầu nhìn hàng lông mi đang run rẩy của cô rồi từ từ hôn cô một lần nữa.
Mấy phút sau, lão Lưu gọi điện tới.
Giang Đồ yên lặng giúp cô kéo khóa, Chúc Tinh Dao đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh.
“Đừng nhìn…”
Giọng nói của anh khàn khàn, lại cúi xuống hôn lên mắt cô, ý bảo là hôn thì phải nhắm mắt lại.
Chúc Tinh Dao đỏ mặt ngồi trên xe, trên người cô đang mặc quần áo của Giang Đồ, lão Lưu giả vờ không nhìn thấy, lái xe trở về. Đúng lúc cô đi lên lầu, Đinh Du từ trong phòng bước ra, sững sờ nhìn thấy bộ quần áo nam giới rộng thùng thình trên người cô.
Đinh Du nhìn cô: “Tinh Tinh, con….sao lại mặc quần áo như vậy?”
Buổi hòa nhạc diễn ra vào tối ngày mai, việc gặp bố mẹ cô là điều không thể tránh khỏi, Chúc Tinh Dao giải thích: “Tối nay Giang Đồ có tổ chức ăn lẩu cùng với bạn tại nhà anh ấy, bất cẩn làm ướt quần áo ạ.”
Đinh Du im lặng một chút, thở dài: “Ngủ sớm đi, điều chỉnh trạng thái cho tốt.”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, nếu mẹ thấy Giang Đồ ở buổi hòa nhạc thì mẹ đừng nói gì với anh ấy về chuyện đó, đều đã qua hết rồi, hiện tai con không sao, ở bên cạnh anh ấy rất hạnh phúc.”
Chiều hôm sau, Giang Đồ đưa chục vé VIP cho lão Viên, anh nói: “Tặng cho bộ phận nghiên cứu đi, khoảng thời gian này bọn họ đã vất vả rồi, ai có người nhà thì có thể thêm một vé. Giữ lại một vé đưa cho Đỗ Vân Phi, bảo cậu ta đừng tìm bọn buôn vé đen nữa.”
Lão Viên ngạc nhiên không thôi: “Cậu bao hết vé à?”
Sắc mặt Giang Đồ bình tĩnh: “Không phải, chỉ là mua vài chỗ thôi.”
Lão Viên nhướng mày: “Nhưng bộ phận nghiên cứu cũng không có nhiều người như vậy.”
Giang Đồ nâng mắt: “Nếu còn nhiều thì tặng Lâm Giai Ngữ.”
Lão Viên có hơi sửng sốt, hí ha hí hửng cầm vé đi phát, người đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu truy hỏi, anh ấy cười giải thích: “Phúc lợi công ty.”
Buổi tối, Giang Lộ cũng được nhận một ít vé, cậu nhận lấy vé, không chắc chắn hỏi Lâm Giai Ngữ: “Anh ấy thật sự nói cho em?”
Lâm Giai Ngữ liếc mắt nhìn cậu: “Sao dáng vẻ chột dạ thế, em đã gây nên chuyện gì à?”
Giang Lộ vội vàng xua tay: “Không có không có, tuyệt đối không có.”
Chẳng qua phát sóng trực tuyến bị lộ tẩy mà thôi…
Thư Nhàn cầm vé nhìn xem qua, bà ngày thường rất hiếm khi lên mạng, cho nên cũng không biết Chúc Tinh Dao, chỉ là cảm thấy kỳ lạ: “Có chính xác là anh con đưa vé không? Anh con thích biểu diễn tấu đàn cello khi nào thế? Còn bảo con đưa mẹ đi xem.”
“Mẹ.” Giang Lộ ôm bả vai của bà, chống cằm chỉ vào ảnh trên vé, “Mẹ cảm thấy Chúc Tinh Dao có xinh không?”
“Đương nhiên là đẹp rồi.” Thư Nhàn nói.
Giang Lộ không nặng không nhẹ mà ném xuống một quả bom hạng nặng: “Đây là bạn gái của anh con đấy.”
Thư Nhàn ngạc nhiên, trên mặt tràn đầy vẻ không tin: “Nói dối làm mẹ vui phải không, cô gái này là ngôi sao đúng chứ? Làm sao có thể được!”
“Thật, không tin mẹ hỏi Lâm Giai Ngữ đi.”
“Dì có biết Lê Tây Tây không ạ?” Lâm Giai Ngữ cười, lấy một hộp bánh quy trên bàn, người đại diện của hãng này là Lê Tây Tây, trên đó có in ảnh của cô ấy. Lâm Giai Ngữ chỉ vào bức ảnh rồi nói tiếp: “Đây là Lê Tây Tây, cô ấy là ca sĩ, còn Chúc Tinh Dao là nghệ sĩ đàn cello, hai người bọn họ là bạn thân của nhau, đều là bạn cùng cấp Ba với Giang Đồ. Chúc Tinh Dao và Giang Đồ ngồi cùng bàn, quen biết rất nhiều năm, bây giờ hai người đang ở bên nhau.”
Thư Nhàn vẫn không dám tin: “Thật, thật à?”
Lâm Giai Ngữ cười nói: “Đương nhiên rồi ạ, con lừa dì làm gì chứ?”
Trên vé hòa nhạc có in hình Chúc Tinh Dao, Thư Nhàn cầm vé nhìn quanh, mắt đỏ hoe, lau nước mắt: “Con xem tính cách của nó đi, dì luôn lo lắng rằng thằng bé quá lạnh lùng về phương diện này, chỉ biết đến công việc, sợ đến khi ba mươi tuổi vẫn không tìm được bạn gái…”
Lâm Giai Ngữ nhỏ giọng thầm thì: “Làm sao có thể, nhất định trong lòng cậu ta nôn nóng muốn chết…”
Còn việc lạnh lùng hay không thì phải hỏi Chúc Tinh Dao, chỉ có cô ấy mới biết.
Vào lúc 7 giờ 20 tối ngày 8 tháng 11, tại nhà hát lớn ở Giang Thành, 40 phút nữa là buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, khán giả cầm vé lần lượt bước vào, gần như chật kín chỗ. Tiểu Quỳ dẫn Giang Đồ đi về phía sau sân khấu, cô ấy nói: “Tinh Tinh gọi anh đến ạ, Chúc tổng và bà chủ không có ở sau hậu trường đâu.”
Giang Đồ đi vào phòng thay đồ, Chúc Tinh Dao mặc bộ lễ phục màu đỏ đang ngồi trước gương trang điểm, cô ngẩng đầu nhìn anh, đưa hai lòng bàn tay ra, chớp chớp mắt: “Đồ ca, đeo dây chuyền giúp em.”
Là cái anh tặng cho cô.
Giang Đồ rủ mắt, đi tới sau lưng cô.
Anh nhìn cô trong gương, cầm dây chuyền trong lòng bàn tay cô.
Tiểu Quỳ đứng bên cạnh, không khỏi nhìn anh chăm chú, cô ấy chưa bao giờ thấy một người đàn ông có vẻ mặt bình tĩnh như vậy nhưng trong mắt anh dường như lại có một cảm xúc mãnh liệt có thể thiêu cháy mọi thứ.
Chúc Tinh Dao hỏi: “Tây Tây và Hứa Hướng Dương đã đến chưa?”
Giang Đồ vén tóc trên cổ cô, chuyên tâm cài nút dây chuyền, trầm giọng nói: “Lúc anh tới cũng không thấy.”
Chúc Tinh Dao nhìn Tiểu Quỳ trong gương: “Tiểu Quỳ, em gọi điện cho Tây Tây giúp chị.”
Mười phút sau, Giang Đồ trở lại ghế VIP, nhìn thấy Chúc Vân Bình và Đinh Du ngồi hàng ở giữa, anh hít một hơi thật sâu rồi đi về phía bọn họ, “Chào chú, chào dì.”
Chúc Vân Bình và Đinh Du đã nhiều năm không gặp Giang Đồ, Giang Đồ trong ấn tượng của Chúc Vân Bình là dảng vẻ anh lạnh lùng, mặc đồng phục học sinh đứng trong phòng hiệu trưởng, Đinh Du chỉ nhìn thoáng qua anh một lần ở bệnh viện, lúc anh quần áo trên người dính đầy máu của Chúc Tinh Dao, vừa chật vật vừa khó gần.
Cả hai sững sờ trong giây lát, khó có thể kết nối cậu thiếu niên năm đó với người đàn ông đang mặc vest trước mặt.
Chúc Vân Bình bình tĩnh lại, ngước mặt lên nhìn anh: “Về chỗ ngồi trước đi, có lời gì thì lúc đó nói sau.”
Giang Đồ cứng ngắc gật đầu: “Dạ.”
Lê Tây Tây và Hứa Hướng Dương đã đến, cùng Lâm Giai Ngữ và đám người Đinh Hạng ngồi chung một chỗ.
Giang Đồ đi tới, ngồi bên cạnh lão Viên.
Buổi diễn tấu chính thức bắt đầu.
Giang Đồ ngẩng đầu, nhìn cô gái đang nâng váy từ từ tiến vào sân khấu, sân khấu chiếu sáng với bóng đèn lớn hình tròn, cả người cô được bao phủ trong ánh sáng dịu dàng đó, đẹp đến nỗi không thể tả.
Chúc Tinh Dao cầm lấy cây đàn cello, nhìn xuống hàng ghế VIP. Sau vài năm cô lại tổ chức buổi diễn tấu ở Giang Thành, gia đình bạn bè đều có mặt đông đủ, quan trọng nhất là Giang Đồ cũng có mặt tại đây, mọi chuyện hiểu lầm năm đó đều đã được giải quyết, hiện tại anh là bạn trai của cô, xem ra hết thảy mọi chuyện đã êm đềm hết rồi.
Đôi mắt của cô dán chặt vào anh, hai người cách một sân khấu sáng chói, bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt cô có chút nóng lên, nhưng khóe miệng thì cong cong.
Yết hầu Giang Đồ lăn lộn, khoang ngực tràn đầy cảm xúc, thậm chí có chút hoài nghi, như thể đây chỉ là một trong những giấc mộng mà anh nằm mơ trong suốt những năm này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]