Sáng sớm hôm sau, Chúc Tinh Dao kiểm tra hành lý xem có thiếu thứ gì không, cô đối chiếu với quần áo của Giang Đồ, phù hợp đồ đôi hay không, đang do dự nên mặc bộ nào.
Khi Giang Đồ không đi làm cũng không mang âu phục nhiều, anh thích ăn mặc giản dị giống như thời cấp Ba vậy, nhưng bản thân anh là một móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.
Đường Đậu nhảy vào hành lý quấy rối, làm quần áo trong vali lộn xộn trở lên, cô cau mày xách nó lên, nhét vào trong ngực Giang Đồ: “Có lẽ đói rồi, anh đi lấy chút thức ăn cho nó đi.”
Giang Đồ ôm Đường Đậu ra ngoài, đổ thức ăn cho mèo, đút cho mấy con cá khô, anh gọi điện thoại cho Giang Lộ: “Đêm nay anh đưa Đường Đậu qua, em và mẹ giúp anh nuôi nó mấy ngày.” Đinh Du không thể nuôi thú cưng, bình thường khi hai người họ bận rộn không có ở nhà thì đem Đường Đậu qua bên Thư Nhàn.
“Vâng, vậy thì anh thuận tiện đưa chị dâu về ăn một bữa cơm luôn.” Giang Lộ đang huấn luyện, gõ bàn phím lạch cạch.
Giang Đồ “Ừ” một tiếng, cúp máy.
Anh bước vào phòng ngủ chính, Chúc Tinh Dao cầm lên hai chiếc váy: “Ông xã, màu đen hay kaki?”
“Kaki.” Anh nói ngay.
“Được.” Chúc Tinh Dao lấy thêm hai bộ nhìn anh, “Cái này thì sao?”
“Lấy quần áo dày hơn đi, tháng này ở Rome mưa nhiều, sẽ lạnh.”
“Mặc nhiều quá chụp hình không đẹp lắm…”
Giang Đồ không biết có phải phụ nữ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-sao-roi/2449339/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.