Ngày 20 tháng 9 năm 2018, Lâm Giai Ngữ kết thúc buổi ký tặng sách, cùng Lục Tễ bước ra khỏi nhà sách.
Hôm nay tại buổi ký tặng, Lâm Giai Ngữ mang theo không ít đồ, hai cái túi lớn, cô vừa cầm lên, Lục Tễ đã đưa tay ra xách. Lâm Giai Ngữ cũng không nói gì, hồi cấp Ba anh vẫn luôn như vậy, mỗi lúc hai người cùng nhau trực nhật, anh đều để cho cô làm những việc nhẹ nhàng, anh cực kỳ ga lăng với các bạn gái.
Ở cửa còn có một vài độc giả chưa rời đi, bọn họ nhìn thấy Lâm Tỉnh Đại đi ra với một anh chàng vô cùng đẹp trai, đôi mắt mở to, hưng phấn hỏi: “Đại Đại, đây là bạn trai của cô à?”
Lâm Giai Ngữ mỉm cười nói không phải, sắc mặt mấy độc giả có hơi thất vọng, cô quay đầu nhìn Lục Tễ: “Có thể nói thật không?”
Lục Tễ nhìn cô, thấp giọng nói: “Lâm Giai Ngữ, cậu đã lột hết đồ của tôi xuống rồi chỉ còn mỗi quần trong thôi đó, giữ lại một mảnh vải cho tôi đi.”
Lâm Giai Ngữ: “….”
Cô lột anh cái gì? Chẳng phải trong sách đều viết sự thật sao?
Sau khi vẫy tay chào độc giả, hai người đi bộ đến bãi đậu xe gần đó, “Sao cậu lại đến nhà sách?”
Khoảng cách tầm mười mấy mét nữa thì Lục Tễ ấn khóa mở xe, đút tay vào túi quần, giọng điệu bình tĩnh: “Nghe Hứa Hướng Dương nói cậu đang tổ chức ký tặng sách ở đây, tình cờ lái xe đi ngang qua nhà sách, nhìn thấy trên cửa có dán poster quảng cáo, bỗng nhiên muốn vào xem một chút,”
Lục Tễ “Ừ” một tiếng: “Chiều nay không kìm được nên đã đọc qua, muốn biết cậu viết những gì về tôi.”
Quyển sách đó…
Nó ghi lại rất nhiều chuyện mà anh không biết, cho dù là về Giang Đồ, hay là về suy nghĩ thầm kín thời thiếu nữ của Lâm Giai Ngữ.
Lâm Giai Ngữ mím chặt môi, tâm trạng có chút phức tạp, cô mở cửa phụ lái ra, mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Tễ: “Tôi ngồi ghế phụ lái có được không thế?”
Lục Tễ để đống đồ của cô vào hàng ghế sau, nâng mắt nhìn qua: “Cậu muốn ngồi sau cũng được.”
Lâm Giai Ngữ nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, “Không đâu, tôi vẫn thích ngồi phía trước hơn. Chẳng phải người ta nói ghế phụ lái là vị trí đặc biệt sao? Mấy cô gái không thể tùy tiện ngồi được, tôi sợ cậu cũng chú ý đến vấn đề này đó.”
“Những lời như vậy là do tác giả tiểu thuyết ngôn tình viết ra đúng không?” Lục Tễ hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Giai Ngữ: “….”
Cô quay đầu nhìn anh.
Lục Tễ nhìn cô: “Thắt dây an toàn.”
Lâm Giai Ngữ bĩu môi, cúi đầu cài dây an toàn, xe chạy nhanh ra ngoài, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy Lục Tễ hỏi: “Muốn ăn gì?”
Cô quay lại nhìn anh: “Là tôi mời cậu ăn cơm, cậu chọn chỗ đi.” Vừa dứt lời, tin nhắn Wechat trên điện thoại của cô rung lên.
Biên tập viên: “Em yêu, em mau thỏa mãn sự tò mò của chị nhanh lên, có phải em đang ở bên cạnh nam thần ngồi cùng bàn với em đúng không? Chẳng lẽ [Ôm Ánh Trăng] cũng có khả năng có một kết thúc tốt đẹp?”
Biên tập viên: “Trước đây em cũng chưa nói với chị, người đó rất đẹp trai!”
Biên tập viên xuất bản sách của Lâm Giai Ngữ vừa gặp Lục Tễ ở nhà sách, bụng đầy hiếu kỳ, lúc này nhịn không được mà nhắn tin nói chuyện luyên thuyên.
Lâm Giai Ngữ mím môi, cúi đầu trả lời: “Không phải trên diễn dàn trường Nhất Trung bọn em có ảnh à? Em nghĩ chị đã xem rồi, suy cho cùng cũng là nam thần thời thanh xuân tươi đẹp của rất nhiều nữ sinh khi đó, làm sao có thể không đẹp trai cho được?”
Cô cũng chỉ là một trong số các cô gái ấy mà thôi.
Biên tập viên: “Trước đây chị chỉ để tâm đến nguyên mẫu nam chính, chứ nào quan tâm nam chính thứ hai có thể chém chết ngàn đao đâu!”
Lâm Giai Ngữ: “Em nhớ trước đây chị rất ghét nam chính thứ hai mà, thậm chí còn mắng chửi cậu ấy thậm tệ nữa cơ.”
Biên tập viên: “Nếu chị biết cậu ấy đẹp trai như vậy, sao chị có thể chửi rủa cậu ấy được? Nếu độc giả biết cậu ấy anh tuấn như thế thì chắc chắn cũng bớt mắng cậu ấy vài câu.”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Cô nhớ rõ trong sách của cô có viết Lục Tễ cực kỳ đẹp trai mà?
Biên tập viên: “Cố gắng lên, hãy bắt lấy cậu ấy!”
Cô ấy gửi một biểu tượng cảm xúc quyến rũ qua, thoạt nhìn trông rất buồn cười.
Lâm Giai Ngữ không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bắc Kinh giờ này đông đúc, xe chậm rãi di chuyển về phía trước, Lục Tễ thờ ơ liếc cô một cái: “Cười gì thế?”
Lâm Giai Ngữ tùy ý mở miệng: “À, biên tập viên của tôi khen cậu đẹp trai, bảo tôi cố lên túm chặt lấy cậu.”
Lục Tễ im lặng, khẽ cười: “Đúng vậy không?” Cậu cũng nghĩ thế à?”
Lâm Giai Ngữ sửng sốt, cô không biết Lục Tễ hỏi những lời này là có ý gì, là muốn biết bây giờ cô có cảm giác gì đối với anh, hay là nghĩ cô phát bao lì xì cho anh, mời anh ăn cơm, là đang theo đuổi anh?
Cô yên lặng một lúc, cười nói: “Lục Tễ, cậu có biết trước đây trong lớp chúng ta có bao nhiêu nữ sinh thầm thích cậu không? Không tính lớp mình, khóa 2006 chúng ta, kể cả mấy em học lớp 10, lớp 11 nữa, có bao nhiêu nữ sinh đã thầm mến cậu không? Tôi đoán cậu chẳng nào thể đếm được. Cậu xem thử hiện tại có ai vẫn còn nhớ nhung đến cậu? Bọn họ cũng nên có mối quan hệ yêu đương, kết hôn thì cứ kết hôn, không có gì chậm trễ cả. Tôi cũng chỉ là một trong những cô gái đó, cho nên nhiều năm như vậy, tôi cũng sống tốt cuộc sống của chính mình, không quấy rầy cậu, không làm phiền đến cậu, sự khác biệt giữa tôi và những cô gái khác là tôi ngồi cùng bàn với cậu hai năm, mối quan hệ ngày càng sâu sắc hơn mà thôi.”
Lục Tễ nhíu mày, chẳng biết tại sao, anh cảm thấy những gì cô nói quá bình tĩnh thờ ơ, nếu thực sự đơn giản như vậy thì cần gì phải thay đổi nguyện vọng Đại học, không đi Bắc Kinh mà đến Quảng Châu ư? Anh mỉm cười, chuyển đề tài: “Gần đây có được không? Tắc đường quá, gần đây có một nhà hàng Thái rất ngon.”
Lâm Giai Ngữ nghẹn một hơi ở ngực, cô nói một đoạn dài như vậy, nhưng anh chẳng đáp lại một từ nào? Cô thở ra một hơi, mái tóc trước trán bay bay, cụp mắt xuống: “Được thôi, vậy thì đến đó đi.”
Nhà hàng Thái Lan rất gần, khoảng 10 phút là đến.
Sau khi xuống xe, Lâm Giai Ngữ đi tới bên cạnh Lục Tễ, cô cao 1m62, hôm nay vì ký tặng sách nên cố ý mang một đôi giày cao gót 10 cm, hiện tại đứng bên cạnh Lục Tễ cao 1m85, dường như không thấp lắm, khí thế cũng không bị áp chế quá nhiều.
Thật ra bình thường cô rất ít khi mang giày cao gót, hôm nay ở buổi ký tặng vốn dĩ chỉ ngồi một chỗ, không đi lại nhiều, cho nên không có gì đáng ngại.
Bây giờ, đi bộ từ nơi đậu xe đến nhà hàng có vẻ khá xa, cô có một đôi giày bệt để trong túi của mình, cô do dự có nên thay nó hay không
“Sao vậy?”
Lục Tễ cúi đầu nhìn cô.
Lâm Giai Ngữ lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Lục Tễ gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Đi được hơn mười mét, Lâm Giai Ngữ đột nhiên lại hối hận, cô kéo Lục Tễ, ngượng ngùng nói: “Quay về xe một chuyến ha, tôi muốn đổi giày….”
Lục Tễ cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày cao gót trên chân cô, vóc dáng Lâm Giai Ngữ không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể cũng không tồi, bắp chân thon thả, mu bàn chân trắng nõn, sơn móng tay màu nhạt, giày cao gót bạc làm nổi bật đôi chân cực kỳ thanh tú của cô.
Anh quay đầu lại, ngại phiền phức mở miệng: “Không quen mang giày cao gót à?” Vừa rồi sao không nói?”
Lâm Giai Ngữ: “Nãy quên mất.”
Lục Tễ trở về.
Cô đi theo phía sau.
Anh mở cửa ghế phía sau, lấy túi xách của cô, nhìn thấy bên trong có một hộp giày, anh đang định mở hộp giày ra thì bị cô giật lấy, Lâm Giai Ngữ cúi đầu nói: “Để tôi tự làm.”
Cô ôm hộp giày ngồi vào ghế sau, cởi giày cao gót trên chân, xỏ giày bệt vào.
Lục Tễ đứng bên cạnh cửa nhìn thoáng qua, đút tay vào túi quần, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Giai Ngữ thay giày xong, trở về 1m62, đứng ở bên cạnh anh, trong nháy mắt thấp đi 10 cm.
Lục Tễ đột nhiên nở nụ cười: “Kém không ít nhỉ,10 cm có đúng không? ”
Lâm Giai Ngữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Thì sao nào? Tôi 1m62, cũng không thấp đúng không?”
“Vậy khi nãy cậu mang làm gì, đi cao như thế có khó chịu không?” Lục Tễ khóa xe, cúi đầu khẽ cười.
“Tôi gặp độc giả mà, cậu không biết đâu, mấy em gái độc giả bây giờ đều cao 1m68, 1m70 lận đấy, nếu tôi không mang giày cao gót, trông tôi rất lùn, chụp ảnh với bọn họ sẽ không được đẹp”. Lâm Giai Ngữ bất đắc dĩ nói.
Lục Tễ đi hai bước, dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Thế cậu ở trước mặt tôi cũng có chú ý đến hình tượng đâu.”
Lâm Giai Ngữ ngẩng đầu nhìn anh, cúi đầu đi về phía trước, nói thầm: “Dáng vẻ lúc tôi học cấp Ba quê mùa cỡ nào cậu đều thấy qua rồi nhưng cũng chẳng nghe cậu nói cái gì hết. Bây giờ tôi xinh hơn trước rất nhiều, cũng không phải là gì của cậu, tôi có gì để quan tâm….” Huống chi, cậu còn chưa từng gặp qua cô gái xinh đẹp nào à? Tôi làm gì hơn thế? Nó có ý nghĩa gì không?”
Lâm Giai Ngữ biết mình ưa nhìn, nhưng cũng chỉ là không tệ lắm, không tính là quá xinh đẹp, càng không chạm được tới danh hiệu nữ thần. Nếu như cô muốn Lục Tễ vì cô trở nên xinh đẹp mà thích cô, vậy cũng không có khả năng, xung quanh anh không thiếu những cô gái xinh đẹp.
Lục Tễ nhìn cô gái đi phía trước, cười một tiếng, theo sao: “Nói cũng đúng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]