Biết hôm nay Lục Ngang đến đây cho nên Tô Đình đã chuẩn bị phòng cho anh từ trước — căn phòng có tầm nhìn tốt nhất khách sạn, đối diện và hồ nước giữa sườn núi, không khí tươi mát, cảnh sắc hợp lòng người, ở đây còn có cả suối nước nóng. Nhưng bây giờ có thêm An An, cô không chỉ đi theo sau Lục Ngang mà còn cố ý nói “Lục Ngang không được”, Tô Đình sao có thể không tức?
Bây giờ Tô Đình ôm tay lạnh lùng đứng đó, chất vấn An An: “Cô không có giấy tờ cá nhân thì thuê phòng thế nào? Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn không biết thường thức gì cả!”
“Đúng vậy thưa cô, đây là quy định của khách sạn chúng tôi.” Nhân viên lễ tân cũng khom lưng xin lỗi.
Thuê phòng cần phải có căn cước công dân, nhưng An An không có, cô không chỉ không có mà còn bị An Quốc Hoành giấu đi.
Vẻ mặt An An vẫn như thường, cô chỉ nói: “Tôi không mang.”
“Không mang?” Tô Đình đột nhiên cao giọng, ánh mắt nhìn chăm chú An An, cô ta cười khẽ: “Ai biết có phải từng phạm tội hay không?”
Mấy từ “từng phạm tội” này rất có hiệu quả dư luận, những người đang xử lý thủ tục thuê phòng khác đồng loạt nhìn về phía cô. Có đứa trẻ cũng tò mò đánh giá An An, cha mẹ bên cạnh vội ngăn lại, xụ mặt dạy dỗ: “Đừng nhìn, không giống người tốt.”
An An “không giống người tốt” vẫn ăn mặc như thường ngày, quần áo phối hợp chẳng ra gì, mắt vẽ đen sì, son môi đã bị Lục Ngang lau đi một ít nên không đỏ như trước nhưng càng thêm đáng chú ý hơn. Phảng phất như báo cho cả thiên hạ biết chỗ này thiếu cái gì.
Còn về việc tại sao lại thiếu, cái đó cần suy xét thêm.
Tô Đình liếc đôi môi mềm của An An, không vui oán giận: “Chỉ vì cô mà chúng tôi lãng phí bao nhiêu thời gian!”
An An không tiếp lời, cô chỉ gọi Lục Ngang—
“Lục Ngang.”
Lần này cuối cùng Lục Ngang cũng chịu chuyển mắt sau khi im lặng nãy giờ.
An An nói: “Đêm nay tôi ở cùng anh.”
Mấy từ này quá mức bình tĩnh, không e dè dừng trong đại sảnh náo nhiệt, mọi người lập tức ngây người vì kinh ngạc.
Tô Đình ho khan vài tiếng, lòng cô ta càng bốc hỏa hơn: “Cô…” Cô ta đang muốn nói gì thì Lục Ngang đã rút ví lấy căn cước ra, đẩy đến bàn lễ tân.
“Dùng của tôi đặt phòng cho cô ấy.” Anh nói như vậy.
Tô Đình rõ ràng rất ngạc nhiên, vội nói: “Anh Ngang, anh không cần…”
“Vậy cô ở với cô ấy?” Lục Ngang lạnh nhạt hỏi lại, rõ ràng là tính toán phân rõ giới hạn.
Tô Đình ngẩn người, sau đó chợt cười khanh khách, cô ta quay sang nhìn An An, dáng vẻ tràn đầy đắc ý.
An An cũng không để ý tới, cô chỉ nhìn sang bên cạnh.
*
Hai căn phòng ở cùng một tầng, mặt đối mặt nhau.
Con số trong thang máy tăng dần, đến tầng 4, cửa thang máy mở ra. Lục Ngang lập tức đi ra ngoài, Tô Đình kích động đi theo sau anh.
Chỉ riêng An An bị bỏ lại.
Đến cửa phòng, Lục Ngang dừng lại mở cửa. Anh đang muốn đi vào thì khựng lại, xoay người lạnh lùng gọi một tiếng “Này”, anh nói với An An: “Đừng chạy loạn.”
“Này là ‘ai’ hả,” người này luôn không nhớ tên cô, An An bực bội sặc anh: “Ai chạy loạn.”
An An mở cửa, cô không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng luôn.
Lúc đóng cửa, An An thả chậm động tác, cô thấy ở phía đối diện, Tô Đình đã đi vào phòng theo Lục Ngang.
Cánh cửa kia đóng lại.
Hai người cũng cùng nhau biến mất.
An An lạnh lùng nhìn thoáng qua sau đó dùng sức đóng sầm cánh cửa!
An An đứng ở cửa lẳng lặng đời một lát, cô không nghe thấy tiếng Tô Đình đi ra, cô không kiên nhẫn nhấc chân đá sàn nhà.
Khách sạn này tên là “Sức Nóng Căng Tràn”, một căn khách sạn suối nước nóng xây trên núi, ngoài cửa sổ là dãy núi chạy dài. An An ném túi lên tủ đầu giường, cô lấy điện thoại ra khởi động máy.
Tin nhận được nhiều nhất là tin nhắn của Kế Siêu.
“An An, hôm nay mẹ cô không tốt lắm.”
“A An, bệnh viện nói phải phẫu thuật nhanh lên, cậu thấy sao?”
“An An, đọc được tin nhắn thì trả lời tôi ngay nhé.”
Những chữ này chen vào trong mắt, chui vào trong tóc khiến đầu An An đau âm ỉ. Cô cảm mạo phát sốt đến tận bây giờ, chỉ uống một viên thuốc em gái La tốt bụng đưa cho. Bây giờ cả người nhũn ra, chóng mặt nhức đầu, khó chịu muốn chết.
Cô tìm tên Kế Siêu, đang định gọi qua thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Thế mà lại là An Quốc Hoành!
Người này bám dai như đỉa, ép cô từng bước như đỉa hút máu, không cho cô có cơ hội thở dốc! Chỉ sợ đến khi cô chết đi mới được giải thoát!
An An ghét vô cùng, cô lập tắt máy không chút do dự!
Trong phòng yên tĩnh lại.
An An nhét điện thoại vào túi, nhét vào ngăn trong cùng sâu nhất, làm xong cô mới thấy an tâm hơn. Đang định rút tay về, tay cô bỗng đụng phải thứ gì đó khô cằn, là vỏ quả quýt. Bởi vì thời gian lâu rồi, vỏ quýt đã hơi khô, mùi hương cũng dần phai nhạt.
An An nắm nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn sang—
Hành lang vẫn không có động tĩnh gì như cũ, đến cảnh tiếng mở cửa đóng cửa cũng không có.
Một người đàn ông và một người phụ nữ ở trong phòng, có thể làm gì đây?
An An lẳng lặng nhìn một lát, cô đứng dậy đi qua.
Ra khỏi phòng, An An đi đến phòng đối diện, gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
“Lục Ngang.”
An An cố ý gọi anh.
Không đến nửa phút cửa đã mở, Lục Ngang nhìn xuống cô.
An An nói: “Lục Ngang, tôi bị cảm, đau đầu.”
Lục Ngang chưa trả lời thì phía sau đã truyền đến giọng nói chanh chua, Tô Đình nói móc: “Bị cảm thì uống thuốc đi.”
Lúc này An An mới nhìn Tô Đình.
Người này quần áo hoàn chỉnh, hình như chưa làm chuyện này… An An không để ý đến lời khiêu khích của cô ta, chỉ nói với Lục Ngang: “Tôi bị cảm.”
Sắc mặt Lục Ngang lãnh đạm, anh quay đầu hỏi Tô Đình: “Gần đây có hiệu thuốc nào không?”
“Có.” Tô Đình nói địa chỉ cho anh.
Lục Ngang xoay người nhìn về phía An An.
An An khó hiểu.
Lục Ngang liền nói: “Nghe thấy chưa?”
Thái độ của anh thật sự hờ hững, xa cách, hận không thể nhanh chóng tống cổ cô đi, An An càng bực bội hơn, Lục Ngang ở trước mặt đã lạnh lùng cảnh cáo: “Không có việc gì thì đừng đến tìm tôi.”
“…” An An khựng lại, cô oán hận nói: “Ai muốn tìm anh?”
An An quay về phòng đóng cửa cái rầm.
Vỏ quýt đáng ghét kia vẫn còn nắm chặt trong tay.
An An dùng sức nắn từng góc vỏ quýt, đến khi nắn hỏng rồi, cô lập tức ném nó vào thùng rác.
Cô nhìn mình trong gương, bên dưới vẫn là chiếc quần thể thao tối màu. Đây là quần Lục Ngang ném cho cô, thật sự rất xấu. Anh lúc nào cũng đối xử với cô như thế, lạnh nhạt, không có kiên nhẫn, còn rất hung dữ.
Anh đối xử với bất cứ ai đều tốt hơn cô!
Anh còn nói nếu cô không có việc gì thì đừng tìm anh!
An An cởi quần thể thao ra. Không có lớp chướng ngại này, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô có đông chết ở đầu đường cũng không cần người đàn ông này quan tâm!
Cô ném quần thể thao vào ngăn tủ, phía sau trùng hợp vang lên tiếng mở cửa.
Bên ngoài, Tô Đình đang nói: “Anh Ngang, quyết định như vậy nhé. 6 giờ rưỡi, đừng quên.”
Lục Ngang “ừ” một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì.
Sau đó là tiếng giày cao gót lộp cộp bước đi.
An An kéo cửa ra.
Phía đối diện, vừa lúc Lục Ngang đang muốn đóng cửa.
Bốn mắt giao nhau.
An An lại vội đóng cửa vào, cô bổ nhào lên giường, vùi người chăn ép mình đi ngủ.
Tô Đình mỉm cười, cô ta bấm thang máy đi xuống.
*
Đi đến trước quầy lễ tân, Tô Đình gõ bàn đá cẩm thành, thò người qua nói: “Đưa tư liệu của người kia cho tôi.”
“Chị Tô Đình, ai ạ?” Nhân viên lễ tân không nghĩ ra.
“Chính là người chú Ngũ đã nhắc đến.”
“A, người kia đẹp trai thật…”
Nhân viên lễ tân nhớ a, cô ta trêu chọc một câu sau đó đưa tư liệu đã sao chép từ trước cho Tô Đình.
Ảnh chụp đen trắng hiện rõ nét trên tờ giấy A4, người đàn ông có ngũ quan đoan chính, dáng hình rõ ràng.
Đúng là Lục Ngang.
Bên trên là tin tức của anh, số thẻ căn cước, địa chỉ, ngày sinh.
Giống như đã cấu thành mật mã của riêng anh.
Tô Đình đảo qua trên dưới một lần, sau đó cầm tờ giấy đi đến căn biệt thự riêng ở phía sau khách sạn.
Đi xuyên qua phòng khách lên thư phòng ở tầng hai, có một người đàn ông đứng tuổi ngồi chờ trong đó. Người đàn ông này có vóc dáng hơi lùn, người rất gầy, gầy đến mức có thể nói là khô quắt, nhưng đôi mắt ông ta lại sáng ngời. Tô Đình gọi một tiếng “Chú Ngũ.”
Người kia “Ừ” một tiếng, chỉ nói: “Đến rồi.”
“Đây là căn cước của Lục Ngang.” Tô Đình đưa tờ giấy cho ông ta.
“Dễ dàng như vậy?” Người kia không khỏi nghi hoặc.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, Tô Đình nhẹ nhàng nói: “Không phí công gì cả, vừa lúc chính Lục Ngang không cẩn thận, tùy tiện lấy ra.”
La Vận Hoa cười khinh: “Lục Ngang này cũng chỉ như thế…” Chú Ngũ cũng họ La, tên là La Vận Hoa, ông ta nhận tờ A4, đảo mắt một lượt rồi ném cho người đứng sau: “Đi tra một chút xem rốt cuộc Lục Ngang này có lai lịch gì.”
Không biết nghĩ đến cái gì, ông ta lạnh lùng cười nói: “Thằng nhãi La Khôn này tìm đại một người rồi muốn đối phó tao, cũng không sợ lật thuyền trong mương?”
“Vậy cơm tối sắp xếp thế nào ạ?” Tô Đình hơi do dự.
“Cứ ăn thôi,” La Vận Hoa vẫy tay với Tô Đình, ông ta cởi dây lưng để lộ thứ nửa nềm nửa cứng: “Bữa cơm này cố ý làm cho Lục Ngang, sao lại không ăn? Không cho thằng đó chút sắc mặt, nó lại nghĩ tao già rồi, để bọn nhãi đó thích làm gì thì làm!”
Tô Đình ngồi xổm xuống, cô ta thầm nhíu mày, cúi đầu ngậm lấy ông ta. La Vận Hoa lôi kéo đầu tóc cô ta, dùng sức túm chặt.
*
Lục Ngang châm điếu thuốc.
Bữa cơm hẹn 6 giờ rưỡi, bây giờ là 7 giờ nhưng đám người chú Ngũ chưa có một ai đi đến.
Căn phòng rộng lớn trống không, ánh đèn trần chiếu xuống, chỉ có mình anh ngồi đó. Có nhân viên phục vụ đi vào, xin lỗi hỏi anh: “Thưa anh, anh có muốn gọi món không?” Lục Ngang nheo mắt, ngả lưng vào ghế, anh hút một hơi.
Búng khói bụi, anh đứng dậy nói: “Không cần.”
La Vận Hoa muốn ra oai với anh, rất tốt, cách này không thể trắng ra hơn nữa.
Để anh đợi ở đây nửa giờ, hung hăng ra oai phủ đầu, nói ra đại khái có thể làm người khác cười rớt hàm, La Vận Hoa cũng có thể tìm về cái ông ta gọi là mặt mũi lần nữa.
Lục Ngang đứng ở cửa phòng, anh liếc mắt như tùy ý đánh giá.
Ngoài cầu thang có người lặng lẽ nhìn, nhưng cũng nhanh chóng lùi lại.
Lục Ngang lạnh nhạt rời mắt, anh ấn diệt tàn thuốc ném vào thùng rác sau đó đi đến cầu thang.
Lúc này, La Vận Hoa vừa lúc đi từ cầu thang lên, ông ta thẳng mặt xin lỗi: “Đã đến chậm đã đến chậm.” Lại quay đầu mắng Tô Đình: “Đều lại cô làm trễ việc, cũng không biết đường nhắc tôi sớm! Chỉ biết mè nheo ỉ ôi, có gì hay mà mè nheo mãi!”
Tô Đình rụt đầu, cô ta kéo tay La Vận Hoa, cười với Lục Ngang: “Anh Ngang, xin lỗi anh, có chút việc nên đến trễ.”
Lạ Vận Hoa nhìn vào căn phòng trống không, ông ta nhíu mày ra vẻ giận dữ: “Đám người này cũng quá không hiểu quy củ, nói 6 giờ rưỡi thế mà không một ai đến cả!”
Lục Ngang cười nhạt nói: “Không có gì, chú Ngũ, hôm nay vừa lúc tôi cũng không muốn ăn uống gì cả.” Dừng giây lát, Lục Ngang chậm rãi nói: “Thật sự không có khẩu vị.”
Thật sự có ẩn ý… La Vận Hoa sửng sốt, Lục Ngang đã nghiêng người đi trước. La Vận Hoa hung hăng đá cái thùng rác bên cạnh, mắng: “Chó chết! Nó là cái thá gì!”
Nói xong, Lục Ngang vô cảm đi xuống lầu.
Một cục tức nghẹn ở ngực, La Vận Hoa thật sự bực bội, ông ta dốc rượu trắng vào mồm, lại chê Tô Đình làm việc không tốt, ông ta hùng hùng hổ hồ muốn đi ngâm suối nước nóng hạ hỏa. Tô Đình sợ tay sợ chân đi bên ông ta. Bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một người đang đứng gọi điện thoại ở phía trước, cô ta dừng lại, thò tay xuống xoa vị trí vào đó của La Vận Hoa, nói: “Chú Ngũ, bên kia… Không tệ đi?”
Ở phía trước, An An đang đứng dậm chân gì lạnh, cô vừa chờ điện thoại, vừa quấn chặt áo khoác trên người, đôi chân trắng nõn mê người lộ ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]