Tầm mắt Lục Ngang chuyển xuống thấp, rơi xuống chỗ trống trên cổ cô. Chỗ đó không có choker.
Anh ngước mắt lên.
Bên kia, An An xem như đã chào hỏi anh, âm nhạc vẫn tiếp tục nên cô lại xoay người đi.
Vẫn là một ca khúc cũ.
Gió đông thổi qua căn nhà nhỏ.
Câu từ thoát ra khỏi miệng cô có vài phần tùy ý, cũng có vài phần thê lương.
“Đêm qua gió đông khóc trong căn nhà nhỏ, rèm châu che phủ tay áo thấm nước, giống như nơi cố nhân táng hoa…”
An An chăm chú ca hát, mi mắt buông xuống.
Ánh đèn trong phòng mờ tối, màu lam nhạt chiếu lên khuôn mặt cô làm tăng thêm mấy phần mị hoặc và yêu dã. Lông mi của cô cong dài, đôi môi kiều diễm mềm mại…
Lục Ngang rũ tay bên người, dừng hai giây, anh im lặng lấy hộp thuốc trong túi quần ra theo thói quen.
“Anh Ngang, bên này.”
La Khôn đuổi mấy người xung quanh đi để trống vị trí cho anh.
Lục Ngang cúi đầu lấy một điếu thuốc đặt lên môi.
Anh cong tay che gió bật lửa.
Lục Ngang đi qua ngồi xuống bên cạnh La Khôn.
La Khôn lập tức thò qua, anh ta nói: “Hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp của anh.”
“Sao cô ấy lại ở đây?” Lục Ngang hời hợt hỏi.
La Khôn đáp: “Cô nàng làm ở chỗ này.” Anh ta nói thẳng với Lục Ngang: “Anh Ngang, em hỏi rồi, cổ nói không có quan hệ gì với anh cho nên em mới đến ủng hộ.”
Cho nên, lúc trước Tô Đình nói gần đây anh La thường xuyên đến chỗ Mập Mạp.
Tô Đình còn nói, anh La nhìn trúng một cô ở đó, yêu vô cùng.
Người cô ta nói, thì ra là cô.
Lục Ngang ngồi dựa vào sô pha, khóe miệng hơi rũ xuống.
Để lại cho anh vẫn là bóng dáng thanh lệ kia.
Rất gầy, gầy tới mức ôm vào tay gần như không có trọng lượng gì cả.
Cô đang hát, nhẹ nhàng ai oán, nhẹ nhàng nếm nỗi buồn ly biệt.
Nói cũng kỳ lạ, cô nhả chữ rất đặc biệt, cho dù là từ ngữ ưu thương lại cũng nghe ra chút mật ngọt.
Loại ngọt này sẽ âm thầm tiến vào trái tim cứng rắn của người khác.
Làm người dù đang đặt mình trong địa ngục dày vò khổ sở cũng vẫn có thể ảo tưởng ra ngọt lành.
Phía đối diện, Tô Đình đẩy cửa đi vào, La Khôn thấy cô ta là không kiên nhẫn, cũng không cố kỵ mặt mũi La Vận Hoa, anh ta thẳng thừng phất tay đuổi cô ta đi sau đó gọi Mập Mạp đến: “Tìm mấy đứa giống người vào đây cho anh Ngang chọn, đều là mặt hàng rác rưởi gì thế này!”
Anh ta còn dặn riêng: “Phải dịu dàng vào.”
Lục Ngang kẹp thuốc lá, anh rũ mắt cười khẽ.
Bài hát cũ này sắp kết thúc: “Tối nay trăng giấu trong mông lung, thấp giọng than không tìm thấy sao trời, đúng như quay đầu tất cả chỉ là giấc mộng…” Đây là câu hát cuối cùng, cái chữ “mộng” kia được cô nhẹ nhàng ngân nga phảng phất như thật sự trở thành một giấc mộng, lại hóa thành một hồi hư không, để lại vô hạn tiếc hận.
Lục Ngang hút một hơi thuốc. Sương khói lượn lờ, anh chậm rãi ngước mắt lên.
Ca từ chạy trong màn hình, An An đã đặt micro xuống, cô dẫm một chân xuống đất đứng lên khỏi ghế cao. Sau khi búi tóc lên, người cô càng có vẻ cao gầy hơn. Cô vẫn trang điểm như lúc trước, áo hở vai và chân váy ngắn, dưới váy ngắn là đôi chân thẳng tắp cân xứng.
La Khôn vẫn tay nói: “Ti Ti, lại đây.”
Cô nghe lời đi đến.
Vòng eo lay động theo từng bước đi của cô, quyến rũ làm hoảng mắt người nhìn.
An An đi qua những người khác đến chiếc ghế ở giữa, khi đi qua Lục Ngang, cô không dừng lại mà tiếp tục đi thêm hai bước ngồi xuống bên cạnh La Khôn. Cô đi qua mang theo một mùi hương mềm ấm, là mùi hương ngây ngô tốt đẹp của riêng cái tuổi này. Lục Ngang rũ mắt.
Điếu thuốc cháy đỏ, lúc sáng lúc tối.
Anh lại hút một hơi.
Hơi thuốc này len qua lục phủ ngũ tạng, đúng lúc này Mập Mạp dẫn mấy cô gái đi vào: “Anh Ngang, anh nhìn xem?” Gã đã cố gắng chọn những cô gái có vẻ ngoài dịu dàng nhã nhặn lịch sự, một loạt đứng đó mỉm cười nhìn Lục Ngang.
Lục Ngang lười nhác hãm sâu vào sô pha.
La Khôn thò người lại: “Anh Ngang, cô nàng ở giữa không tệ, ngực to eo nhỏ.”
Lục Ngang nhìn theo tiếng anh ta.
Anh ta đang đặt tay lên lưng sô pha, An An ngồi nghiêng trong ngực anh ta. Cô hơi cúi người nhặt quả nho trong đĩa trái cây. Cô lột vỏ quả nho, phần thịt oánh nhuận ngon miệng lộ ra. Nước nho chảy xuống theo ngón tay cô, An An lại cúi người rút khăn giấy lau tay.
“Anh Ngang, anh nhìn trúng em nào?” Mập Mạp cười ha hả hỏi Lục Ngang.
Lục Ngang cười khẽ, anh không nhìn cô nữa mà nhìn một loạt phụ nữ trước mặt, anh nói: “Tùy tiện đi, tôi đi ra ngoài một lát.”
“Đi đâu?” La Khôn tò mò.
“Nhà vệ sinh.”
Lục Ngang nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Khi sắp đóng cửa, anh bỗng nhiên quay đầu lại.
An An đang chọn nho tiếp, trong lúc chọn, cô cũng bất ngờ ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Ngang ở bên cửa bình tĩnh nhìn cô.
Dưới ánh đèn của hành lang, anh mím môi chặt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Anh đang thầm nói với cô, lại đây.
An An quay mặt đi.
Cánh cửa đóng lại.
Lục Ngang đứng vài giây ngoài cửa sau đó mới đi đến nhà vệ sinh.
Anh không đi vào mà đứng hút thuốc ở gần cuối hành lang.
Có một nam một nữ uống quá nhiều, high vô cùng, bọn họ ôm nhau đi vào nhà vệ sinh, tùy tiện đi vào một buồng sau đó bắt đầu làm.
Động tĩnh rất lớn, la hét không coi ai ra gì, Lục Ngang vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
*
Một điếu thuốc đã hết, An An cũng chưa từng đến.
Đây là thái độ của cô.
Lục Ngang ấn diệt điếu thuốc rồi quay trở về.
*
Mập Mạp chạy qua lại khắp các phòng, vất vả lắm mới thở được một hơi thì bỗng nhiên gặp phải Lục Ngang ở hành lang, gã cười ha hả chào hỏi: “Anh Ngang.”
Lục Ngang hỏi: “Cô ấy làm từ khi nào?”
“Ai cơ?” Mập Mạp giả ngu.
Lục Ngang liếc nhìn gã một cái.
Mập Mạp cười đê tiện: “Là cô ta tự đến tìm em, nói muốn làm ở chỗ này.”
“Làm cái gì?”
“Tiếp rượu, không ra sân.”
“Làm bao lâu rồi?”
“Rất nhiều ngày rồi.”
“Cụ thể là khi nào.”
“Cái này em nào nhớ rõ…” Mập Mạp kéo chiếc vòng cổ bằng vàng, ra chiều khó xử nhớ lại: “Hình như là ngày mười sáu, ngày đó đúng hôm anh La quay lại đây.”
Lục Ngang nheo mắt châm điếu thuốc, anh hỏi: “Dạo này Khôn Tử hay đến đây lắm à?”
“Thường đến lắm.” Mập Mạp cười ẩn ý.
Lục Ngang búng khói bụi, anh không hỏi gì nữa.
Lúc xoay người muốn đi, anh chợt nghĩ tới gì đó, bèn dặn Mập Mạp: “Giữ Tô Đình lại giúp tôi, lát nữa tôi có việc tìm cô ta.”
Mập Mạp cười càng đáng khinh hơn: “Anh Ngang, Tô Đình kỹ thuật tốt đúng không?” Dường như gã muốn nhận được đồng tình.
Lục Ngang không đáp, anh quay người lại nhưng rồi bỗng nhiên dừng bước.
Anh thấy An An đang đứng ngoài cửa, mặt mày lạnh lùng nhìn mình.
Đến gần hơn, Lục Ngang nói cô: “Lại đây, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Tôi không có gì để nói với anh cả.” An An cười lạnh. Đương nhiên, cô còn nhắc nhở Lục Ngang: “Là anh nói tôi cút xa một chút.” Nói xong, An An lập tức quay vào phòng.
Cánh cửa đóng rầm một cái, giống y như ngày cô bỏ đi.
*
Đứng ngoài cửa, Lục Ngang cắn điếu thuốc, tay vặn nhẹ then cửa, anh bước vào phòng lần nữa.
Vẫn là dáng vẻ lúc trước.
Không có gì thay đổi cả.
*
Lần tụ hội ăn uống này kéo dài rất lâu, khi đến thúc đã là rạng sáng, La Khôn hỏi Lục Ngang có đi tăng hai không, Lục Ngang cười nói mình có việc.
“Việc gì vậy?” La Khôn tò mò.
Lục Ngang nói: “Việc trai gái.”
La Khôn nghe xong thì cười ha hả rồi không hỏi nhiều nữa. Anh ta ngồi lên xe, nói với An An ở phía sau: “Đi thôi, đưa cô đi.”
Rạng sáng nhiệt độ thấp, An An mặc thêm áo khoác, cô vẫn đeo chiếc túi kia.
Cô đi đến từ phía sau, bước từng bước đi qua Lục Ngang.
An An cúi người ngồi vào xe, cửa xe đóng lại không thể nhìn thấy cô được nữa.
Lục Ngang lấy điếu thuốc, anh rũ mắt cắt thuốc giữa kẽ răng.
Chờ xe đi khuất, anh mới chậm rãi quay lại câu lạc bộ đêm.
Tô Đình đã chờ anh ở cửa, cô ta cười hỏi: “Anh Ngang, anh tìm em ạ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]