An An cảm thấy Lục Ngang rất biết gạt người. Khi anh làm bộ làm tịch sẽ vô cùng bình tĩnh, khiến người khác không nhìn ra manh mối, không phân biệt được thật giả.
Ví dụ như bây giờ.
Anh và cô nào có thân mật như vậy, anh cơ bản không chạm vào cô, nhưng lại chống lưng cho cô ở trước mặt mọi người, thậm chí sẵn lòng cho cô một “danh phận” chính thức.
Làm cô không phải chịu nhục nhã cùng chế nhạo, cô có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, có thể không phải chịu hổ thẹn.
Cô chính là bạn gái đứng đắn của Lục Ngang, không ai có thể bắt nạt cô được hết.
Mũi An An hơi cay.
“Vẫn không vui à?” Lục Ngang hơi cong lưng, anh hỏi.
An An nhịn cười, cô nghiêm mặt, kiêu ngạo trả lời anh: “Không vui.”
“Vậy phải làm sao mới vui?” Ở trước mặt mọi người, anh chấp nhận cũng nhường nhịn hết mọi tính khí của cô.
An An quay mặt đi, cũng diễn ra hình ra dáng: “Không biết.”
Lục Ngang sờ cổ cô, anh nghiêng người nói với La Khôn: “Bọn anh đi trước.”
“Mập Mạp đưa đi.” La Khôn sắp xếp.
Mập Mạp cũng vội vàng làm hòa: “Đúng vậy, anh Ngang để em lái xe cho. Anh và chị dâu đứng ở cửa chờ em một lúc.”
“Không cần, vẫn đang còn sớm, chúng tôi tự về được.”
Lục Ngang không cho mặt mũi, anh từ chối thẳng thừng.
Mập Mạp tự biết hôm nay mình nói sai lời, đắc tội người không nên đắc tội, lúc này nghe vậy cũng chỉ cười xấu hổ.
Lục Ngang vẫn đang cong lưng, hoàn toàn là dáng vẻ bó tay không có cách, anh nói với An An: “Đi thôi, bà cố nội.”
Dù biết anh đang gạt người nhưng lúc này An An vẫn cúi đầu không nhịn được cười.
*
Đúng là thời gian còn sớm, bây giờ mới hơn 8 giờ, trên đường người đến người đi. Loa đài của các quán ven đường hoạt động hết công suất, quán nào cũng ra sức mời chào khách hàng.
Tiết trời sắp vào Đông, nhiệt độ ban đêm càng ngày càng thấp. Vừa ra khỏi khách sạn An An liền rùng mình một cái, cô quấn chặt áo khoác trên người.
Lục Ngang đi trước không chờ cô, An An vội vàng đuổi theo. Lục Ngang đi dưới bậc thềm, cô đi bên trong, hai người chỉ lo đi, trong chốc lát không ai mở lời trước.
An An biết hôm nay Lục Ngang hơi tức giận. Khi còn ở trong xe anh đã có ý tốt nhắc nhở cô, cô lại vẫn cứ cố chấp đi cùng, thề son sắt nói cái gì mà ‘không thể sợ hãi’, kết quả lại tự tìm mất mặt, cuối cùng rơi xuống hoàn cảnh mặt xám mày tro, còn phải để anh thu dọn cục diện rối rắm cho mình.
“Lục Ngang.” An An lo lắng gọi anh.
Lục Ngang dừng lại, anh quay sang nhìn cô.
An An liền tiến đến hôn lên môi anh.
Cô đứng ở trên bậc thang, chiều cao không chênh lệch nhiều với anh.
Cánh môi nhẹ nhàng chạm vào rồi thoáng kéo ra chút khoảng cách. An An rũ mi mắt, trong tầm mắt là cằm của Lục Ngang, trên cằm anh lún phún râu mới mọc, An An giơ tay sờ lên.
Cứng rắn đâm tay.
“Lục Ngang, hôm nay em sai rồi.”
An An làm chim cút chủ động nhận lỗi.
Lục Ngang véo cằm cô, lòng bàn tay dùng sức cọ qua cánh môi căng mọng của cô, anh hừ lạnh nói: “Em chỉ biết ngang bướng trước mặt anh!”
“Vâng.”
Thế mà An An lại thản nhiên gật đầu!
Cô còn nói: “Em chỉ nhõng nhẽo với anh thôi.”
Lục Ngang lạnh lùng buông tay, An An lập tức nắm lấy: “Lục Ngang, em lạnh.” Chiêu này không được, cô vội vàng thay chiêu khác — yếu thế. Có điều đúng là tay cô lạnh thật, An An không quên dậm chân mấy cái.
Lục Ngang rũ mắt nhìn, lúc này anh mới phát hiện quần jean An An đang mặc hơi ngắn. Quần áo trên người An An từ nội y cho đến đồ mặc ngoài đều là Lục Ngang mua ở khách sạn cho cô. An An cao, chân dài, chiếc quần kia ngắn đến bắp chân cô, làm chân cô lộ ở ngoài gió, lạnh đến mức trắng bệch.
“Không vừa người sao em không nói sớm…” Lục Ngang nhíu mày.
An An đỏ mặt, cô âm thầm kéo dây áo nội y đang bị tụt xuống. An An liếc nhìn Lục Ngang, cô không có mặt mũi nói cho anh nội y mua lớn. Ngực cô nhỏ, nhỏ hơn Tô Đình rất nhiều, điều này đúng là sỉ nhục đối với cô
Thân nhiệt trên người anh truyền đến, An An gật đầu vô cùng sảng khoái.
Cô lại làm nũng: “Lục Ngang, em hơi đói nữa.” Lúc trước bị La Khôn nhìn chằm chằm, An An lưng như kim chích, hoàn toàn không muốn ăn uống gì cả. Bây giờ vừa thả lỏng là cô thấy đói bụng ngay, hơn nữa còn siêu đói. An An cảm thấy bây giờ mình có thể ăn hết hai bát mì chua cay.
“Muốn ăn cái gì?” Lục Ngang hỏi cô.
“Mì chua cay!” An An đáp không hề do dự. Rõ ràng Lục Ngang hơi ngạc nhiên, anh bình tĩnh nhìn cô, An An vui sướng bổ sung: “Là loại siêu siêu cay.”
“Thích cay?”
“Vâng.” An An đắc ý gật đầu. Cố ghé vào sát hơn: “Cho nên da của em rất đẹp.”
Đúng là rất đẹp.
An An rất trắng, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, làn da vô cùng mịn, còn có nét thiếu nữ kiều mỹ.
Cô dựa sát vào anh, đôi mắt ngậm nước sáng trong nhìn anh chăm chú.
Ánh nước long lanh kia chứa đầy ảnh ngược của anh.
Lục Ngang cứng người nhìn sang chỗ khác, nói: “Đi thôi.”
*
Món ăn như mì chua cay được bán rất nhiều ở hàng quán ven đường, Lục Ngang dẫn cô đi vào một quán ở gần đó. An An gọi một bát mì to, thêm một đĩa đậu que và đậu phộng chua, cô đổ hết vào bát mì, trộn thêm tương ớt, mùi hương chua cay lập tức tản ra bốn phía.
An An quấn một đũa to, ăn vào miệng, cô chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thích ý đến mức đôi mắt cong lên.
Lục Ngang ngồi đối diện nhìn cô ăn.
An An nghi hoặc: “Anh không ăn ạ?”
Lục Ngang lắc đầu.
An An “à” một tiếng, ngầm hiểu: “Anh không thể ăn, phải ăn kiêng.” Cô lại hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
Đối với vấn đề này Lục Ngang lại nghiêm túc suy nghĩ một phen, anh trả lời cô: “Thịt dê nướng.”
“Anh có thể ăn được thịt dê nướng ạ?” Thịt dê rất tanh, An An tỏ vẻ nghi ngờ câu trả lời này: “Lát nữa em lên mạng kiểm tra, anh không được ăn bậy.” Nghiễm nhiên dáng vẻ người vợ quản gia, “À! Thuốc cũng hút ít thôi.” Thế này càng giống hơn.
Lục Ngang cắn điếu thuốc trong miệng, anh cười nhẹ không đốt lửa.
Hai người đi qua khỏi quán mì, An An ăn uống no đủ nên không còn lạnh như trước nhưng cô vẫn nắm tay Lục Ngang không buông.
Xương tay Lục Ngang rất cứng, lòng bàn tay có vết chai, nắm trong tay không quá thoải mái nhưng thắng ở an tâm.
An An thích cực kỳ.
Đi qua quán trái cây ven đường, cô nói: “Từ từ, em mua chút trái cây,”
Trước cửa có rất nhiều loại trái cây, có táo, đào, thanh long, quýt… An An ngồi xổm xuống lấy một bao nilon cẩn thận chọn quýt. Cô thích chọn quả có màu sắc đẹp, quả cũng hơi mềm, bỏ từng quả vào bao, khóe miệng đầy ý cười: “Chúng ta mua thêm ít đào được không anh?” An An bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Lục Ngang, đôi mắt cong cong vẫn chứa đầy ý cưới thân mật.
Bốn mắt nhìn nhau.
Gương mặt kia nhìn thẳng vào anh, tin tưởng như vậy, thành kính như vậy, đẹp đến mức làm người sững sờ… Lục Ngang rút điếu thuốc trong miệng ra cầm trong tay, nói: “Ừ.”
An An liền dịch sang bên cạnh chọn đào, cô đưa cho chủ quán đặt lên cân. Thấy Lục Ngang trả tiền, An An vội vàng ngăn anh lại, hung dữ nói: “Lục Ngang, đây là em mua cho anh.”
Lục Ngang bèn không kiên trì.
Hai túi nilon hơi nặng, anh cầm cả trong một tay, tay kia bị An An nắm chặt trong bàn tay nhỏ bé của cô. Mười ngón tay đan vào nhau, cái mềm mại ấm áp của cô hoàn toàn xuyên thấu sang tay anh, thấm vào trái tim cứng rắn của anh, quấn quanh từng vòng, biến thành tấm lưới buộc chặt không thoát được.
An An ở bên cạnh lải nhải: “Lục Ngang, em không muốn đi hát ở câu lạc bộ đêm nữa, được không?”
“Được.” Lục Ngang vô cùng tán thành điều này, anh lại hỏi: “Vậy em có tính toán gì không?”
An An chớp mắt, vắt óc suy nghĩ: “Mở một quán ăn, anh làm ông chủ, em làm bà chủ chuyên môn thu tiền? Này, Lục Ngang, hay là anh làm đầu bếp luôn nhé, anh có biết nấu cơm không?”
Lục Ngang không muốn để ý đến cô.
An An tự lẩm bẩm một mình: “Vậy mở quán bán trái cây?”
“Tiệm cắt tóc?”
“Bán mỹ phẩm? Cái này em rành lắm…”
Lục Ngang nghe cô nói, khóe môi vô thức cong lên, anh hỏi cô: “Em có nghĩ đến chuyện đi học lại không?”
“Đi học?” An An gãi đầu, cô thành thật đáp: “Không nghĩ tới.”
“Tốt nghiệp cấp ba chưa?”
“Tốt nghiệp rồi.”
“Thành tích thế nào?”
“Tạm được.” An An suy nghĩ, lại bổ sung: “Rất bình thường.”
Lục Ngang liền không tiếp tục đề tài này nữa. Anh nhìn thời gian rồi nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Đưa em về?” An An ngây người.
Lục Ngang không phủ nhận, chỉ hỏi lại: “Bữa nay em đang ở đâu? Chỗ La Khôn à?”
“Mới không phải.” An An lắc đầu: “Em ở nhà bạn.” Lúc trước La Khôn từng thúc giục cô rất nhiều lần, nhưng khi đó vừa lúc ông nội Kế Siêu qua đời cho nên An An mới kéo dài thời gian được.
“Vậy anh đưa em đi.” Lục Ngang ra lệnh, rõ ràng anh đã quyết định như thế.
An An vẫn ngây người, ngây người qua đi, cô bắt đầu khó thở dậm chân: “Lục Ngang! Em ở chỗ anh, em muốn ở cùng anh!” Cô lớn tiếng tuyên bố, cũng không biết xấu hổ.
“Không được!” Lục Ngang quyết đoán từ chối.
“Vì sao?” An An có lý do đầy đủ, cô lôi ra phân tích cho anh nghe: “Bố em đã biết phòng trọ của em, em không thể về đấy. Còn nữa, bạn em là con trai, em ở không tiện.”
“Vậy lúc trước sao lại tiện?” Lục Ngang vẫn cứng rắn như trước.
An An bị hỏi á khẩu không trả lời được. Người đàn ông trước mắt như thay đổi thành người khác, những ôn tồn lúc trước không còn sót lại chút gì… An An không thể không lấy lý do khác ra: “Anh bị bệnh, em phải chăm sóc anh.”
“Không cần.”
Lục Ngang lại chặt đứt ý tưởng của cô, hoàn toàn không có cơ hội thương lượng, đúng là lạnh nhạt đến mức đáng sợ!
An An hoang mang: “Lục Ngang, anh có bí mật gì không thể cho người khác biết à?”
Lục Ngang nắm chặt hai bao nilon trong tay, bao nilon hơi lạnh, không có độ ấm gì cả, anh nắm chặt hồi lâu, không nói lời nào.
Đôi mắt An An lập tức đỏ lên: “Anh có người khác ạ?” Cô hỏi thử.
Lục Ngang sờ đầu cô, chỉ nói: “Anh đưa em về.”
An An bỗng nhiên nản lòng thoái chí, cô không hé răng, chỉ rút bàn tay đang nắm trong tay Lục Ngang ra.
An An đút tay vào túi, một mình đi ở phía trước.
Lục Ngang một tay xách túi trái cây, một tay trống không rũ bên người. Tay anh vẫn ở tư thế nửa cuộn lại, lòng bàn tay của anh vẫn còn lưu giữ cảm giác mềm mại lúc trước.
Làm người không mấy dễ chịu.
*
Hai người một trước một sau, im lặng không nói.
Khi đến gần nhà Kế Siêu, An An vòng sang bên theo thường lệ, cô liếc nhìn căn nhà bên phải theo bản năng sau đó mới giơ tay gõ cửa sổ.
Lục Ngang hờ hững nhìn từng động tác của cô.
Cửa sổ vừa mở, Kế Siêu cũng dò đầu ra: “An An, cô đã về rồi!” Anh ấy vui mừng duỗi tay muốn kéo An An vào thì nhìn thấy Lục Ngang, cả người lập tức cứng lại. Vết thâm tím trên mặt do bị đánh vẫn còn đó, mí mắt sưng húp, mặc dù miễn cưỡng mở được một nửa nhưng vẫn đề phòng đánh giá Lục Ngang.
Lục Ngang nhớ tới anh chàng ngốc ở cửa trường học.
Trong cửa sổ, Kế Siêu duỗi tay kéo An An lên. Lục Ngang ở phía sau đỡ cô, An An oán hận gạt tay anh ra. Cô nhảy vào phòng sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Ngang nói: “Anh đi đây.”
An An nhìn anh, cô tức giận không nói lời nào. Lục Ngang dừng giây lát lại nói tiếp: “Nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh nói xong liền xoay người, An An càng giận hơn, “Này”, An An tìm lời để nói: “Trả hai qua đào kia lại cho em!”
Lục Ngang đưa hết trái cây cho An An.
An An chỉ nhặt hai quả đào, cô lạnh mặt nhắc nhở anh: “Anh vẫn chưa có số điện thoại của em.”
Lục Ngang bèn lấy điện thoại đưa cho An An, An An bấm số, gọi điện, tắt máy, cuối cùng lạnh mặt ném lại cho Lục Ngang.
Lục Ngang bắt lấy rồi cất vào túi.
“Anh đi đây.”
Lần này anh thật sự đi rồi.
Bóng dáng cao lớn, vai lưng thẳng đứng, đầu cũng không quay lại. Thế nhưng trong tay vẫn xách túi quả quýt kia, là cô mua cho anh.
An An đứng nhìn cho đến khi không thấy anh nữa cô mới đóng cửa sổ lại.
“Ai vậy?” Kế Siêu đầu đầy dấu chấm hỏi.
An An nói: “Bạn trai tôi.”
“A…” Kế Siêu sửng sốt: “Nhìn không giống người tốt…”
“Anh ấy vốn không phải người tốt!” An An nghiến răng nghiến lợi. Nghĩ đến sự lạnh lùng quyết tuyệt của Lục Ngang vừa rồi làm cô càng giận hơn!
Rốt cuộc cô không được chỗ nào?
*
Tắm rửa xong, An An đứng trước gương nhìn ngắm chính mình.
Cô không khó coi mà, trên chiếc cổ trắng nõn vẫn còn dấu vết Lục Ngang hôn môi để lại, anh đè nặng hôn cô, vừa nóng vừa dày đặc, vừa hung vừa tàn nhẫn… An An mất tự nhiên sờ cổ.
Hình như anh rất thích chỗ này.
An An xoa mặt, cô mở điện thoại ra xem.
Màn hình sáng lên, sau đó—
Không có sau đó.
Thế mà lại không có gì cả!
Không có cuộc gọi, không có tin nhắn, cái gì cũng không có!!!
An An bực bội cực kỳ, cô ném điện thoại lên giường, người thì ngồi ở chỗ đó, quả thật càng nghĩ càng giận, cô gửi tin nhắn cho Lục Ngang. Ở đây cách âm không tốt, An An sợ tiếng nói chuyện bị An Quốc Hoành nghe thấy.
“Trả quýt cho em!”
Qua nửa phút, anh gửi tin nhắn trả lời cô: “Ừ.”
Ừ cái gì mà ừ? An An phồng má, lấy lời nói làm anh nghẹn họng: “Không muốn cho người kia của anh ăn!”
“Nhóc con, đừng đoán mò.”
Lần này trả lời nhanh hơn.
Cầm điện thoại trong tay, cục tức An An nghẹn cả đêm đột nhiên tiêu tan một ít. Cô tủi thân nói: “Sao hồi nãy không nói?”
“Anh xin lỗi.”
Người này xin lỗi cũng sảng khoái như vậy, cơn giận của An An lập tức biến mất không còn. Cô mím môi, ngậm cười hỏi anh: “Anh về đến nhà chưa?”
“Vừa đến.”
An An lại nói: “Lục Ngang, em nhớ anh.” Nhưng suy nghĩ giây lát, An An thêm hai chữ “có hơi” vào giữa “em” và “nhớ”, hàm súc thì tốt hơn.
“Lục Ngang, em có hơi nhớ anh.”
“Biết.”
Anh lại biết!
Mặt An An bỗng dưng nóng lên, giây tiếp theo, Lục Ngang hiếm được một lần chủ động nhắn tin trước cho cô. Anh nói: “Nghỉ sớm một chút, anh đi tắm rửa.”
Ngón tay An An bay nhanh trên bàn phím, cô mặt mày hớn hở, ý cười đong đầy, còn cố ý trêu anh—
“Em muốn xem anh tắm.”
Năm chữ này rơi vào đáy mắt, Lục Ngang không thể không cười bất đắc dĩ. Anh thay sim điện thoại để thông báo tiến triển cùng với kế hoạch mà anh bắt đầu ấp ủ vào đêm nay: “Mấy ngày nay tôi sẽ đi đến phía Bắc một chuyến để tiếp nhận mối làm ăn mới, khả năng còn phải kiểm tra một lô hàng. Tôi muốn thử xem có thể dẫn rắn ra khỏi hang được không.”
Người bên kia châm chước vài phút mới đưa ra đánh giá khách quan: “Lục Ngang, tôi cảm thấy lần này cậu hơi nóng nảy. Cậu làm việc này đã bao nhiêu năm rồi, muốn thu võng nhanh như vậy mà không có nắm chắc trăm phần trăm, có được không?”
Lục Ngang xoa giữa mày, anh thở ra một hơi.
“Lão Cao, tôi cảm thấy lần này hơi khó.”
“Không khó thì sao lại để cậu đi?”
“Người hy sinh trong nhiệm vụ này còn thiếu sao? Nghĩ lại Trương Phàm, sau khi cậu ấy xảy ra chuyện, đến cả thi thể cũng không tìm thấy…”
Đầu bên kia, Cao Cường đột nhiên nghiêm túc lên.
Lục Ngang châm điếu thuốc.
Anh không hút điếu thuốc này mà đặt nó ở bên cửa sổ sau đó châm cho mình một điếu thuốc khác.
Hai tàn thuốc lúc sáng lúc tối, cực kỳ giống năm đó anh và Trương Phàm cùng nhau ngồi xổm trong rừng hút thuốc.
Im lặng một lúc lâu, Lục Ngang nói: “Được rồi, cúp đây.”
Anh nói muốn kết thúc cuộc gọi, người bên kia lại lạnh giọng gọi anh: “Lục Ngang!”
“Sao thế?”
“Đừng làm chuyện trái kỷ luật.” Cao Cường có nề có nếp nhắc nhở anh: “Thân phận của cậu quá nguy hiểm, cho dù bây giờ rút về thì cũng không còn kịp rồi.”
Cúp điện thoại, Lục Ngang đổi lại chiếc sim cũ. Vừa khởi động máy đã thấy tin nhắn của An An nhảy ra liên tục.
“Lục Ngang, thật ra em rất nhớ anh.”
“Lục Ngang, em còn muốn hôn anh nữa.”
“Lục Ngang, anh nhắm mắt lại chính là em đang hôn anh.”
Từng câu từng chữ nóng chảy bỏng mắt.
Là tốt đẹp đơn thuần nhất thế gian, là điều đáng quý mà bọn họ đang dùng sinh mệnh để bảo vệ, ôm chặt trái tim, mẹ nó, thật là làm người khó chịu.
Lục Ngang ngồi chỗ đó, hai chân đặt trên mặt đất, bả vai buông lỏng dựa vào bức tường sau lưng.
Cô nói, anh nhắm mắt lại chính là em đang hôn anh…
…
Lại là một ngày mưa.
Mây che kín không thấy mặt trời, mưa bụi phủ đầy không trung.
La Hồng Thiến cầm hộp cơm và chiếc ô muốn đi ra ngoài nhưng trùng hợp gặp được La Khôn trở về từ bên ngoài. Anh ta đánh bài cả đêm, bây giờ trên người có mùi thuốc lá rất nặng. Nhìn thấy La Hồng Thiến muốn đi ra ngoài, trong tay còn có hộp cơm, La Khôn lập tức không vui: “Sáng sớm tinh mơ mà đi đâu đấy?”
La Hồng Thiến đỏ mặt đáp: “Nghe nói vết thương của anh Ngang vẫn chưa khỏi hẳn, người gầy hơn rất nhiều nên em muốn đi thăm.”
“Không cần đi.” La Khôn chống gậy đi vào nhà.
“Vì sao?” La Hồng Thiến không hiểu.
La Khôn nói: “Con ranh Ti Ti kia đang chăm ảnh rồi.”
“Ha?” La Hồng Thiến kinh ngạc vô cùng, cô ta trợn mắt há hốc mồm: “Sao lại như vậy?” Cô ta đuổi theo.
La Khôn không kiên nhẫn: “Em con gái con đứa, hỏi thăm nhiều vậy làm gì?”
Trong mắt La Hồng Thiến ngậm nước, cô ta đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.
Cô ta đi dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, lúc đi đến quầy bán hàng mới nhớ An An đã không làm ở đây nữa — La Khôn ngại cô bán đồ trang điểm mất mặt, đã ép An An từ chức. Sửng sốt nửa phút, La Hồng Thiến bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Mập Mạp.
“Hồng Thiến à.” Mập Mạp ngủ mơ mơ màng màng cũng không quên nịnh bợ.
La Hồng Thiến hỏi thẳng gã: “Rốt cuộc Ti Ti với anh Ngang là sao?”
Mập Mạp ngủ ngốc, nghe vậy liền đáp theo bản năng: “Cô nói chị dâu…”
Khi nghe thấy mấy chữ này, đầu óc La Hồng Thiến lập tức choáng váng, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta cầm hộp cơm đứng trong trung tâm thương mại, đột nhiên không biết nên đi đâu. Ngoài trung tâm thương mại và câu lạc bộ đêm, La Hồng Thiến không biết đi đâu để tìm An An. Nói cô ta đi tìm Lục Ngang chất vấn, cô ta lại thấy mất mặt, không cam lòng. Cuối cùng vòng đi vòng lại, thất hồn lạc phách, La Hồng Thiết phát hiện mình đã đến trường học từ khi nào không hay.
Hôm nay trời mưa, trên đường không có mấy người, trước cửa trường học có hai người đang đứng nói chuyện. Một người mặc đồ màu đen, dưới chiếc váy đen bó là hai chân dài trắng nõn, một người khác cao lớn khờ khạo, trên người là quần áo đồng phục trong nhà ăn của trường. La Hồng Thiến lạnh lùng đảo mắt, vừa định dời đi thì tầm mắt cô ta bỗng nhiên cứng lại!
Cô ta nghĩ tới một câu, đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
La Hồng Thiến đi qua, nói: “Ti Ti, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Cô ta dính mưa khiến sắc mặt rất khó coi, nhìn không giống có ý tốt. Kế Siêu lo lắng nhìn An An: “An…” Anh ta còn chưa nói hết câu An An đã vỗ vai anh ta nói: “Anh đi vào làm việc đi.”
Kế Siêu ậm ừ rồi vẫn đứng đó, anh ta đề phòng nhìn La Hồng Thiến. Người này nhìn giống An An, tóc giống, trang điểm giống, ăn mặc cũng giống, chẳng qua không đẹp bằng An An… Phát hiện tầm mắt của anh ta, La Hồng Thiến mất kiên nhẫn lườm một cái sau đó tự đi đến tiệm trà sữa ở gần đó trước.
Tầm mắt kia lạnh lẽo làm Kế Siêu lập tức rụt cổ.
An An vẫn trấn an anh ta: “Mau vào đi thôi.”
*
Tiệm trà sữa rất vắng, cả tiệm chỉ có hai người họ là khách, hai người ngồi đối diện với nhau.
La Hồng Thiến đặt hộp cơm cầm theo cả buổi sáng lên bàn. Đây là canh cô ta hầm suốt đêm cho Lục Ngang, không ngờ hoàn toàn không đưa ra được! Không chỉ không đưa ra được mà điều cô ta càng không ngờ tới chính là Lục Ngang lại ở bên loại người này!
La Hồng Thiến rốt cuộc không kìm nén được nữa, cô ta chất vấn An An: “Cô đã là người của anh trai tôi, tại sao lại không biết xấu hổ đi quyến rũ anh Ngang? Cô có xấu hổ không hả?”
An An vốn thấy thẹn với La Hồng Thiến, rốt cuộc La Hồng Thiến thích Lục Ngang, chuyện này hầu như ai cũng biết cả. La Hồng Thiến thích lâu như vậy, còn tìm An An làm quân sư. An An tự thấy mình không chiếm lý, cô cũng không tính toán giải thích ngọn nguồn. Nhưng bây giờ La Hồng Thiến lại làm khó dễ, còn nói khó nghe như vậy, An An cũng liền không khách khí nữa. Luận công phu mồm mép An An chưa từng thua ai. Hơn nữa nếu đối phương càng giận thì cô càng bình tĩnh. An An lạnh nhạt nói: “Tôi không quyến rũ anh ấy. Cô đi hỏi Lục Ngang chưa, là anh ấy tìm anh La nói muốn tôi.”
La Hồng Thiến bị An An chặn họng, hai má lập tức nóng lên, cô ta không phục tiếp tục bổ đao: “Cô hoàn toàn không phải mẫu người anh Ngang thích.”
“Cô biết anh ấy thích người thế nào à?” An An hỏi lại.
La Hồng Thiến bị chặn họng lần nữa, mặt mũi cô ta đỏ gay: “Biết! Ai cũng kém chị Tiểu Tĩnh cả.”
“A.” An An cười lạnh: “Tôi không so sánh mình với cô ấy.” An An cũng có ý tốt nhắc nhở cô ta: “Là cô vẫn luôn so sánh với cô ấy.”
La Hồng Thiến ngây người.
Cô ta nắm chặt tay, trịnh trọng tuyên bố: “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô!”
An An lại cười: “Cái này cũng không phải là cạnh tranh công bằng, cô thế này gọi là kẻ thứ ba chen chân vào.” Cô nói cho cô ta biết: “Tôi đã là bạn gái Lục Ngang, chính anh ấy thừa nhận.”
“…”
La Hồng Thiến nắm chặt tay, lưng thẳng tắp cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
*
Đi ra khỏi tiệm trà sữa, cả người An An sảng khoái vô cùng, luận cãi nhau cô chưa bao giờ bị thua.
Mưa bụi tí tách rơi, rơi lên mặt, rơi vào trong cổ, lần đầu tiên An An cảm thấy trời mưa cũng không gian nan như cô nghĩ.
Cô nghỉ việc ở trung tâm thương mại là vì La Khôn, công việc ở Ý Hương Lan San là cô không muốn làm — đó là địa bàn của La Khôn, An An không muốn ở đó dù chỉ một giây. Nhưng Đoạn Tú Phương vẫn cần tiền thuốc men, cô còn phải tiếp tục tính toán cho cuộc sống sau này.
An An đi đến bệnh viện.
Lúc đi qua tiệm bán bánh kem, An An dừng lại nhìn giây lát. Cho dù trời mưa mãi không ngừng cũng không thể ngăn được mùi bơ thơm nồng trong không khí. Cô dừng bước sau đó xoay người đi vào tiệm.
Quầy đặt bánh kem trong suốt, bánh bên trong đủ kiểu dáng màu sắc. An An cúi đầu tham lam nhìn từng cái. Mỗi một cái bánh kem đều dán tên ở phía trước, nào là bánh kem phô mai, nào là tiramisu. Cô không hiểu, nhưng cái nào cũng có sức hấp dẫn to lớn với cô.
An An chọn một chiếc bánh nhỏ gọi người bao lại, âsau đó đến bên cạnh mua một ít trái cây.
An An xách đồ quang minh chính đại đi thăm Đoạn Tú Phương.
Kể từ khi ở bên Lục Ngang, cô bỗng nhiên không còn sợ gì hết, kể cả An Quốc Hoành.
*
Phòng 302, giường số 3.
An An đến vừa lúc Đoạn Tú Phương đang tỉnh, bụng bà ta đã to hơn nhiều, có lẽ vì mệt cho nên chỉ có thể nằm nghiêng truyền nước, sắc mặt cũng xanh xao vàng vọt. Nhìn thấy An An, Đoạn Tú Phương hơi ngẩn người, sau đó vội vàng vẫy tay nói: “An An, mau tới đây.”
“Mẹ.” An An đi qua, cô đặt đồ trong tay lên tủ.
Cái tủ bên giường bệnh không có một món đồ nào cả, mũi An An lại bắt đầu cay cay, An An hỏi bà ta: “Mẹ, dạo này mẹ thế nào?”
“Vẫn như cũ.” Đoạn Tú Phương ôm bụng ngồi dậy: “Mẹ và bố con thương lượng rồi, chuẩn bị xuất viện, không muốn tiêu tốn viện phí nữa.” Đoạn Tú Phương giữ chặt tay An An dặn dò: “An An, nếu sau này mẹ không còn nữa thì con nuôi em giúp mẹ.”
Bụng bà ta phồng to, cánh tay gầy khô quắt, sắc mặt lại rất bình tĩnh, mắt An An đỏ lên, cô hận nói: “Con không nuôi!”
“An An, đây là em trai con…” Đoạn Tú Phương tận tình khuyên bảo.
“Mẹ!” An An không kiên nhẫn, cô cầm một quả táo vùi đầu gọt vỏ.
Vỏ tỏ táo gọt thành một chuỗi rất dài không bị đứt đoạn, nghe nói đây là dấu hiệu tốt. An An cúi đầu, cô chớp mắt nói: “Con vẫn đang kiếm tiền, mẹ cứ ở lại bệnh viện đi, đừng nghe bố.”
“Bây giờ bố con khá hơn nhiều rồi, đã lâu không ra ngoài bài bạc, hai ngày nay còn mang cơm đến cho mẹ.”
An An cười lạnh: “Ông ta như vậy là vì không có tiền.” Cô cắt quả táo thành miếng đưa cho Đoạn Tú Phương, Đoạn Tú Phương ăn hai miếng rồi lắc đầu không ăn nữa, bụng bà ta bị đầy, không ăn được. Mùi hương của bánh kem bay ra, Đoạn Tú Phương nhìn sang, An An mở ra dùng muỗng nhỏ đút cho bà ta.
Đoạn Tú Phương vui mừng nhìn An An, bà ta cảm khái: “Lúc trước cứ nói sẽ mua cho con.”
“Nói chuyện lúc trước làm gì?” An An hờ hững nói.
Đoạn Tú Phương than một tiếng, đột nhiên hỏi Kế Siêu: “An An, khi nào con và Kế Siêu kết hôn?” Lại lải nhải lo lắng: “Cậu ấy hơi ngốc nhưng tốt với con…” Tâm tư của bà ta giống như bất cứ người mẹ nào trên đời, nhưng bà ta lại là một người phụ nữ bình thường mà ngu muội.
An An vừa bực vừa buồn cười: “Mẹ kéo Kế Siêu vào làm gì? Con có bạn trai rồi.”
“Ai vậy?” Đoạn Tú Phương tò mò: “Cậu ấy làm gì? Đáng tin cậy không? Khi nào đưa đến cho mẹ nhìn xem?”
An An không nói Lục Ngang đang làm gì, nói ra sợ dọa Đoạn Tú Phương, cô chỉ hàm hồ nói: “Để lúc sau đi ạ.”
“Có tốt với con không?” Đoạn Tú Phương hỏi ngay.
Lục Ngang có tốt với cô không?
An An đỏ tai suy nghĩ, cô gật đầu nói “Có.”
*
Đi ra khỏi bệnh viện mưa đã nặng hạt hơn trước.
Hạt mưa nặng nề đánh xuống đất, cả thế giới như an tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi. An tĩnh như vậy khiến An An bỗng nhiên nhớ anh vô cùng. Cô liền bắt xe buýt, ngồi mấy bến,sau đó vội vã đi đến nhà anh.
Xuyên qua ngõ nhỏ cũ xưa, An An đứng trước một căn nhà, cô giơ tay gõ cửa.
Qua hồi lâu, cửa sắt mở ra.
Bên trong cánh cửa, Lục Ngang cầm một chiếc cô.
Ngoài cửa, An An cả người ướt đẫm, quần áo đang thấm nước chảy xuống mặt đất.
Lục Ngang cau mày, anh còn chưa kịp nói cô thì An An đã kiêu căng đi vào. Lúc đi đến mái hiên, cô cúi người nhìn vào trong, cô cố ý chế nhạo Lục Ngang: “Em đến xem người thân mật của anh.”
“Cô ta không đẹp bằng em đúng không?” An An đắc ý dào dạt.
Nghĩ đến gương mặt của Lão Cao, Lục Ngang trả lời đúng sự thật: “Đúng là không đẹp bằng em.”
Nghe anh nói thế, An An lập tức nhập vai, Cô xoay người lộp cộp làm bộ muốn đi, Lục Ngang kéo tay cô lại, anh nói: “Đừng náo loạn.”
“Ai náo loạn?” An An liếc anh: “Em đi mua thịt dê, hôm nay chúng ta ăn lẩu!”
Cô hưng phấn tuyên bố: “Lục Ngang, anh có thể ăn thịt dê đấy.”
Lại hỏi tiếp: “Anh muốn ăn gì nữa không, em mua luôn cho.”
Cô giận cũng nhanh, hết giận cũng nhanh, chính là rất nhõng nhẽo.
Lục Ngang nói: “Em ở đây, anh đi mua.”
Anh về phòng cầm áo thun và quần dài sạch sẽ ném cho An An, anh nói: “Thay đi, đừng để bị cảm.”
Lục Ngang mở ô muốn đi, An An đột nhiên vội vã ôm lấy anh.
Cô chỉ cao đến bả vai của anh.
An An ngửa đầu, cô dính mưa, sắc mặt tái nhợt, lớp trang điểm hơi nhòe, chỉ riêng màu son là còn đỏ tươi.
Cô không biết xấu hổ nói: “Một ngày không thấy như cách ba thu, anh không hôn em một chút à?”
Lục Ngang véo cằm cô, lạnh như băng nói: “Cả ngày nghĩ cái gì vậy hả?”
An An cười, cô nói: “Vậy anh nhắm mắt lại, để em hôn anh một chút.”
Lục Ngang lập tức cứng người.
Đây là một câu ma chú.
Cô nói, anh nhắm mắt lại chính là em đang hôn anh…
Tối hôm qua Lục Ngang không dám nhắm mắt suốt một đêm.
Mỗi khi anh khép mắt lại, bên môi liền có mềm mại phất qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]