Trần Hoàng Thiên khôi phục lại vẻ lạnh lùng, trong mắt còn ánh lên vài tia sát ý.
Đỗ Khánh An, ông trời có mắt, coi như đứa trẻ này đền mạng cho con của Ngọc Vân.
Điện thoại của Trần Hoàng Thiên chợt reo vang. Anh liếc nhìn, ra là số của Khang Duy.
“Có chuyện gì?” Anh thờ ơ.
“Trần Hoàng Thiên, cậu đang ở đâu vậy? Vợ cậu sảy thai rồi có biết không?” Khang Duy xem ra còn nôn nóng hơn cả anh.
Khang Duy anh em tốt của anh, Mục Viên cũng chính là bệnh viện của anh ta mở. Hôm nay Khang Duy có một ca đại phẫu, sau khi ra khỏi phòng mổ thì nhận được tin về Khánh An đang nằm trong bệnh viện của mình nên vội vội vàng vàng gọi cho Trần Hoàng Thiên. Cơ mà xem ra, anh em tốt của anh ta vẫn bình tĩnh như vậy, xem ra hắn không thèm để tâm đến cô vợ này thì phải.
“Đã biết.”
“Đã biết? Con mẹ nó, đây là cái thái độ khi mất đi cốt nhục của cậu đó hả? Trần Hoàng Thiên, sau này Khánh An có thể không bao giờ có con được nữa cậu cũng không để tâm chút nào sao? Khánh An là vợ cậu đó.” Khang Duy có phải nghe nhầm rồi không? Mất đi một đứa con, vợ lại nằm viện như vậy mà Trần Hoàng Thiên này như đang nghe chuyện của một người dưng vậy. Ngay cả bệnh viện cũng không thèm đến.
“Vợ sao? Cô ta không xứng.”
“Không xứng? Không xứng cậu còn cưới cô ấy làm gì?”
“Cúp đây.” Trần Hoàng Thiên phun ra hai chữ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-quay-ve/2573428/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.