Khi Khánh An tỉnh lại đã là buổi chiều, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tay cắm kim truyền cô đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng toát ánh mắt trống rỗng vô hồn. Mưa đã tạnh từ lâu, bên ngoài ánh hoàng hôn dần buông xuống, Khánh An thẫn thờ suy nghĩ hồi lâu về cuộc sống của mình.
Cô nhất định phải ly hôn, gia đình cô đã bị hủy hoại rồi cô còn lý do gì mà ở lại nơi này nữa chứ.
Khánh An gượng dậy, cô đưa tay rút kim truyền ra, đầu óc vẫn còn chút choáng váng, cô muốn xem ba mình thế nào rồi. Nhưng cánh cửa phòng bệnh vừa mở ra cô đã thấy Khang Duy đứng ở bên ngoài, anh đang vươn tay muốn mở cửa, cánh tay anh vẫn còn đang dừng giữa không trung.
Khang Duy nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ :”Em tỉnh rồi sao, bây giờ thấy trong người thế nào?”
Cô nhìn anh cười nhẹ :”Cảm ơn anh, em khỏe nhiều rồi, em muốn đến thăm ba em một chút.”
Cũng may nhờ có anh nên ba cô mới không sao, Khang Duy đối xử với cô tốt quá làm cô cảm thấy mình mắc nợ anh nhiều.
Khang Duy nghe cô nói muốn đi thăm ba mình thì gật đầu mỉm cười :”Để anh đưa em đi.” Đi được một đoạn bỗng nhiên anh dừng bước nhìn sâu vào mắt cô hỏi :”Em sẽ ly hôn với Hoàng Thiên chứ? Tất cả những hành động của cậu ta đều cho thấy cậu ta vốn không yêu em. Khánh An, cậu ta phải làm em thất vọng tới mức nào mới khiến em buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-quay-ve/2573335/chuong-22.html