Diệp Cẩn đang khóc lấm lem mặt mày đột nhiên sững lại: “Anh...... Anh vừa mới nói gì? Lệ Dĩ Thần không có chết?”
Tần Mục cũng không hiểu ra sao: “Dĩ nhiên là ông chủ của tôi không chết, trước khi ra ngoài mua đồ anh ấy còn nói chuyện với tôi mà, sao chỉ trong chốc lát mà chết được.”
Đột nhiên Diệp Cẩn nghĩ đến cái gì đó, mà lúc này Lệ Dĩ Thần cũng mờ mịt mở mắt ra: “Em đã đến rồi hả?”
Diệp Cẩn nhìn về phía người khởi xướng vở kịch này, sau đó cực kì tức giận nói: “Mấy người...... Mấy người đang lừa tôi?”
Lệ Dĩ Thần vừa mới tỉnh ngủ, không rõ chân tướng nhìn Diệp Cẩn: “Ai lừa em? Chuyện gì vậy?”
Diệp Cẩn đã sắp nổ tung: “Anh đừng có làm ra vẻ chuyện gì cũng không biết, Lệ Dĩ Thần, vậy mà anh lại cùng với Lăng Tiêu trêu chọc em, anh...... Anh là đồ khốn kiếp.”
Nói xong, Diệp Cẩn quay người bỏ chạy khỏi phòng bệnh, Lệ Dĩ Thần đang muốn đuổi theo thì lại bị Lăng Tiêu cười vô lại ngăn lại.
“Đừng nóng vội, cô ấy là của cậu, không chạy thoát được đâu.”
Con ngươi sâu thẳm của Lệ Dĩ Thần liếc nhìn Lăng Tiêu: “Cậu có ý gì?”
Lăng Tiêu nhếch mép lên: “Mình mới vừa giúp cậu dò xét cô nhóc kia, cô ấy vẫn thích cậu, hơn nữa còn rất sâu đậm là đằng khác, Lệ Dĩ Thần, cậu nói xem cậu phải cám ơn mình như thế nào đây.”
Lệ Dĩ Thần lạnh lùng nói: “Mình đã biết từ lâu rồi, ai mượn cậu xen vào việc của người khác.”
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu: “A, cậu là đồ qua cầu rút ván, được lắm, xem như mình không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, ông đi đây.”
Lăng Tiêu làm bộ muốn đi, Lệ Dĩ Thần tiện tay cầm quả táo trên bàn ném về phía Lăng Tiêu: “Cút mau cho mình, nếu Diệp Cẩn thật sự tức giận thì mình nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Lăng Tiêu nhanh nhẹn né tránh, sau đó quay đầu cợt nhã nói với Lệ Dĩ Thần: “Yên tâm, trừ cậu ra thì trong lòng cô nhóc đó không có người khác, chẳng qua...... Nếu Diệp Cẩn thật sự không tha thứ cho cậu vậy thì A Diễn có cơ hội rồi, phù sa không chảy ruộng ngoài chứ sao.”
Lệ Dĩ Thần càng tức hơn, lần này không cho Lăng Tiêu cơ hội né tránh, trong nháy mắt cầm một quả táo ném về phía Lăng Tiêu: “Cậu thật sự là một tên tiểu nhân khốn kiếp, cút mau.”
Lăng Tiêu ai u một tiếng, nhưng vẫn cười vô lại như cũ: “Anh đây cứ cười đấy, mặc dù cậu và A Diễn đều là anh em của mình nhưng chuyện này mình rất rõ ràng, cho dù A Diễn có ép buộc thế nào thì cuối cùng vẫn không phải là người của cậu ấy, bên A Diễn mình sẽ khuyên nhủ cậu ấy.”
Lệ Dĩ Thần khôi phục lại vẻ mặt trầm tĩnh, sóng nước chẳng xao: “Như vậy còn được, đúng rồi, chuyện Mục Văn Khởi phải làm nhanh lên một chút, đừng để cho ông ta phá hỏng chuyện của mình.”
“Yên tâm đi, mình sẽ không cho ông ta có cơ hội quấy rầy A Diễn, nhưng nếu như ông ta vẫn lòng tham không đáy muốn bắt tay với Hoa Phong thì mình không thể xen vào chuyện này được rồi.”
Lệ Dĩ Thần cau mày: “Biết rồi, chuyện này mình sẽ nói với A Diễn.”
“Được rồi, đừng quá quan tâm đến việc này nữa, mình sẽ xử lý chuyện này, tốt nhất là cậu nên nghỉ ngơi đi, mặc dù không nghiêm trọng nhưng bác sĩ có nói là cậu cần tĩnh dưỡng, A Mục, chăm sóc tốt cho đại ca của cậu, đừng để cho cậu ta vì phụ nữ mà mạng nhỏ cũng không cần.”
Tần Mục đứng nghiêm, chào một cái: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện, Diệp Cẩn dừng lại ở một góc đường không biết tên, đột nhiên tức giận dần dần biến mất, thay vào đó là sự khoan khoái mà ngôn ngữ không có cách nào diễn tả được, cũng may là anh chưa chết.
Diệp Cẩn không khỏi cười lên, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu như Lệ Dĩ Thần thật sự chết đi thì cô sẽ như thế nào, sẽ đau lòng sao? Đáp án không cần nói cũng biết, đau, vừa rồi thật sự là đau gần chết, cảm giác đau đớn ập tới dồn dập khiến cô hít thở không thông đó cũng làm cho cô nhìn rõ trái tim của mình, thì ra là cô vẫn còn quan tâm anh như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]