Kết cục này Cát Niên đã sớm có dự cảm. Nhưng đêm giao thừa vừa qua đi khiến cô có một ảo giác, rằng họ sẽ bình yên sống trong mảnh sân đó, vĩnh viễn không bao giờ cách xa. Cô vẫn luôn nói với Phi Minh, người đang sống chẳng thể nào bàn được chuyện vĩnh viễn. Nhưng chính cô lại đã quên mất.
.
Sáng sớm mùng Một, Phi Minh được cấp tốc đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1. Xe của Hàn Thuật lao vút qua những con đường treo đầy đèn lồng đỏ, mọi thứ hai bên đường nhạt nhòa vụt qua cửa kính, thế lại hay, anh không cần nhìn rõ sự hân hoan vui vẻ trên những khuôn mặt kia.
Cát Niên ôm Phi Minh ngồi ở ghế sau, không nói lời nào, ngược lại Phi Minh nằm trong lòng cô lại như cố an ủi hai người lớn bất lực, cô bé nói: “Chỉ là mắt không nhìn rõ thôi, thực ra cũng chẳng đau lắm.”
Sao có thể không đau? Phi Minh không nhìn thấy gương mặt của chính mình tái xanh, phía trên đầy mồ hôi lạnh. Chỉ là cô bé đã trải qua nhiều cơn đau còn hơn thế này, đối với cô bé đau đớn đã trở thành một thói quen.
Sau khi đến bệnh viện, các bác sĩ lập tức tiến hành các loại xét nghiệm khẩn cấp đối với Phi Minh. Những ngày này bệnh nhân nằm viện rất ít, gần như tất cả các y tá trong bệnh viện đều vây quanh Phi Minh đi lại tất bật, túm tụm như thể sắp đối mặt với một cuộc chiến lớn, điều này khiến trái tim Cát Niên đang ngồi ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383158/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.