Vu Vũ chết rồi.
Cho dù anh có sống, anh cũng sẽ không ở bên cô. Lần gặp cuối cùng là anh đến để từ biệt. Anh đã từng bao lần nhắc đến quê hương Sài Bắc thiên đường trong mơ với cô, nhưng khi quyết định từ bỏ tất cả đến nương tựa nơi đó, người anh muốn mang theo lại chẳng phải là cô.
.
Cát Niên vướng trong đống lô cốt xây bằng chăn, tay chống ván giường thụt về phía sau, mặt nghiêng hết mức có thể để tránh sự đụng chạm của Hàn Thuật. Rồi cô bất ngờ bổ nhào về hướng mép giường còn lại định thoát thân, như thể chỉ cần thoát khỏi chiếc giường này cô sẽ có thể tạm thời tránh khỏi nỗi sợ hãi kinh hoàng. Thế nhưng chân cô vừa chạm đất, cả người đã bị một tay Hàn Thuật ấn trở lại.
Cát Niên lập tức vùi mặt xuống chăn, kinh sợ nói: “Đừng như thế, Hàn Thuật, đừng như thế, đừng như thế….”
Cô dường như chỉ nhớ có câu này, đừng như thế, cô cũng có những xấu xa trong tim, mênh mông vô tận như cơn ác mộng.
“Thế nào, thế này… hay thế này….” Hàn Thuật hỏi, giọng khàn đặc, anh biết mình giờ như một con ngựa bất kham nhất, một tên lưu manh xấu xa vô liêm sỉ, càng lúc lại càng ra ngoài kiểm soát, nhưng tim anh, tay anh, đã không còn nghe theo lý trí nữa.
Cát Niên bắt đầu giãy giụa, sự kiềm chế của anh khiến cô như con thú gắng gượng nỗ lực trước cận kề cái chết.
“Anh điên đấy à, hả? Anh còn thế này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383154/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.