Đối với Cát Niên, mảnh sân nhỏ được cánh cổng sắt bảo vệ là sự yên tĩnh cô khao khát nhất, nhưng đối với Phi Minh lại là sự cô tịch ngay từ khi mới lọt lòng.
.
Cát Niên vừa luống cuống lấy con cá hấp nóng hôi hổi trong nồi ra, đang vẩy tay cho bớt nóng liền nghe loáng thoáng có tiếng gì đó ngoài cửa. Đã gần năm giờ chiều, theo thói quen ở đây, bữa cơm tất niên tối 30 thường diễn ra khá sớm, trước bữa cơm theo lệ thường đều phải đốt pháo, trong tiếng đùng đoàng lác đác, Cát Niên phải mất hồi lâu mới chắc chắn tiếng gọi ngoài cửa không phải là ảo giác.
Phi Minh vẫn đang nằm trên giường tay cầm điều khiển từ xa, mơ mơ màng màng xem bộ phim Hàn Quốc con bé thích, nhìn thấy Cát Niên đi đến liền dụi mắt hỏi: “Cô ơi cơm tối xong rồi ạ?”
Cát Niên vừa bước ra phía sân vừa trả lời: “Xong ngay rồi đây, cô ra xem có phải chú Nghiệp đến rồi không?”
Cô cầm lấy ô bước khỏi cửa đi ra sân, ngoài cánh cổng được hàn bằng song sắt quả nhiên có người, nhưng hoàn toàn không phải Đường Nghiệp như cô nghĩ mà là Hàn Thuật đang một tay nắm song sắt cửa, một tay uổng công che mưa.
Vừa nhìn thấy cô, Hàn Thuật đứng ngoài cửa rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Gọi mãi ngàn vạn lần cuối cùng cũng ra rồi.”
Cát Niên dừng lại không bước tiếp, sự xuất hiện của Hàn Thuật lúc này có thể nói là bất ngờ, cũng có thể nói là không. Sở dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383146/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.