Dù Cát Niên không muốn còn có bất kỳ quan hệ gì với Hàn Thuật nhưng cô vẫn phải thừa nhận, anh là một phần của quá khứ cô đã từng trải qua. Ngoài Trần Khiết Khiết, chỉ còn lại anh là người đã chứng kiến những năm tháng đó, đó là một phần cả cô và anh không ai có thể cắt bỏ.
.
Hàn Thuật đến được bệnh viện thì đã quá nửa đêm.
Anh vội vàng rời khỏi phòng karaoke đến áo khoác cũng vứt lại trên ghế sofa. Là mẹ nuôi đích thân cầm áo khoác đuổi theo, lúc đó anh đã chạy đến bãi đỗ xe.
“Con hấp tấp đi đâu thế?” Mẹ nuôi hỏi.
Hàn Thuật nhận lấy áo khoác của mình, không trả lời, nhưng không ngờ mẹ nuôi đã có đáp án.
“Con muốn đi tìm cô ta? Hàn Thuật, mẹ cứ nghĩ mấy ngày nay con đã hiểu ra được ít nhiều, không ngờ càng ngày càng hồ đồ mất rồi.”
Dù dưới ánh đèn lờ mờ trong bãi đỗ xe, Hàn Thuật vẫn có thể nhận ra vẻ khó hiểu và bất lực trên gương mặt người mẹ nuôi luôn yêu thương anh từ nhỏ cùng ẩn ý đằng sau lời nói của bà.
Anh vốn định nói, có lẽ con vẫn luôn hồ đồ, đến giờ mới hiểu ra. Nhưng đến khi nhấn ga phóng đi, anh vẫn không thốt ra câu nói ấy. Ranh giới phân định giữa hiểu và hồ đồ trước sau vốn quá mơ hồ.
Hàn Thuật lái xe qua con phố đêm vẫn rất phồn hoa, không hiểu sao lại nhớ tới một câu có vẻ không hợp cảnh lắm – mũi tên quy tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383126/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.