Cát Niên vặn vặn tay do dự không quyết, trước một người đàn ông như Đường Nghiệp cô lại cảm thấy yếu lòng. Anh đứng giữa ranh giới mong manh, nhưng cũng là người lương thiện, luôn quá quan tâm tới cảm nhận của người khác, về điểm này anh giống Tiểu hòa thượng biết bao.
.
Trả được Đường Nghiệp khoản nợ đó, trong lòng Cát Niên thấy dễ chịu hơn nhiều. Đối với một số người, cảm giác nợ ai đó còn khó chịu hơn rất nhiều so với cảm giác bị ai đó nợ, vì người bị nợ tự có thể giải thoát cho mình bằng cách buông một câu “Thôi vậy”; còn người thiếu nợ, chỉ cần còn gánh trên lưng khoản nợ ấy một ngày, anh ta vĩnh viễn không thể thoát khỏi cảm giác bất an.
Bình Phượng đã xuất viện, mấy lần dò hỏi Cát Niên còn có “đồ tốt” như chiếc túi lần trước không, làm thêm vài cái nữa như thế thì kiếm được biết bao nhiêu tiền. Cát Niên nghe xong chỉ cười trừ. Cô cũng nhắc đi nhắc lại với Bình Phượng, về sau kể cả vì kiếm tiền cũng không được liều mạng chạy tới chỗ nguy hiểm vậy nữa, cô và Bình Phượng giống nhau, đều không có một người để nương tựa, còn tự rước thêm họa thì lấy ai cứu ai.
Giờ nghỉ thay ca buổi trưa, Cát Niên cùng mấy nhân viên ăn cơm hộp đơn giản trong phòng nghỉ được ngăn lại phía sau cửa hàng. Các nhân viên nữ còn trẻ trong tiệm rất nhiều, vừa đến giờ nghỉ đã ríu ra ríu rít nói mãi không hết chuyện, Cát Niên một bên cười cười nghe mấy chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383110/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.