Mười một năm trước anh hèn yếu, bất trị là vậy, nhưng ai nói làm sai rồi thì không thể sửa chữa, sai lầm anh mắc phải chỉ mình anh mới có thể chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng làm bất kỳ điều gì vì cô. Hàn Thuật nguyện dùng cả phần đời còn lại của mình bù đắp cho cô.
.
Cát Niên xuống xe, men theo ánh đèn đường lần giở mảnh giấy đã khiến cô cúi mình nhặt lên, vừa bước đi vừa thẫn thờ nghĩ đến những biến cố nườm nượp kéo đến chỉ trong một buổi tối. Bình Phượng, Vọng Niên, Đường Nghiệp... Cát Niên thở dài, và cả anh ta, Hàn Thuật.
Trên bậc thềm trước cánh cửa sắt cũ kỹ nhà mình, Cát Niên thấy Hàn Thuật đang ngồi mải mê dứt từng chiếc lá tỳ bà trong tay, không biết anh đã lặp đi lặp lại hành động này bao lâu, dưới chân trải đầy xác lá bị xé vụn.
“Được rồi đấy, có một trăm mét mà em đi mất những năm phút.” Anh vứt chiếc lá trên tay xuống đất, đứng dậy cẩn thận phủi từng hạt bụi trên quần, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng mình hoàn toàn không xấu đi vì phải đợi lâu.
Cát Niên không bước tiếp nữa, cô dừng lại cách anh mười mét. Cô chỉ muốn được trở về mảnh sân nhỏ của mình, tối nay cô đã hoàn toàn kiệt sức, ngay cả việc miễn cưỡng gặp anh cô cũng thấy chán ngán, mệt mỏi.
“Có việc gì không?” Cô nắm chặt dây đeo túi sách, làn gió lùa qua hất tung những sợi tóc mai bên tai trêu ghẹo hai gò má, cây muốn lặng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-2/2383102/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.