Nếu cậu thực sự coi mình là người bạn quan trọng nhất, thì cho dù sau này cậu có đi đâu, đi với ai, đi bao xa, có trở lại nữa hay không… trước khi đi xin cậu hãy nhớ chào tạm biệt mình, có được không?
.
Câu nói mang đầy vẻ hăm dọa của Hàn Thuật khiến Lâm Hằng Quý lập tức dụi tắt điếu thuốc trên tay.
Sau khi nhìn một lượt hai người, hắn ta đằng hắng trong họng một làn điệu gì đó, rồi quay trở lại cửa hàng của mình.
Hắn ta là người vô cùng gian xảo, nếu chỉ có một mình Cát Niên thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một cậu con trai lạ thì lại là chuyện khác. Thanh niên mười bảy bẻ gãy sừng trâu, hắn thì mấy năm nay ăn chơi sa đoạ nên yếu như sên, con mồi tươi non mơn mởn hơn nữa cũng đành phải bỏ qua, điểm này hắn còn nhận biết được. Hơn nữa trong mắt hắn ta, Hàn Thuật không giống như Vu Vũ, Vu Vũ sinh ra đã gầy gò ốm yếu, còn Hàn Thuật nhìn đã thấy cao to, vững chai, từ quần áo đến thần thái cậu ta đều cho thấy cậu ta đến từ một tầng lớp khác, cho dù hôm nay Lâm Hằng Quý có ăn được của lạ thì hậu họa cũng khôn lường.
Cô thiếu nữ Cát Niên càng lớn càng xinh làm cho hắn vô cùng xúc động, nhưng trước tình cảnh đó, hắn thấy cũng không đáng.
Hàn Thuật thấy Cát Niên đi theo, bèn không thèm nói chuyện với cô. Mặt cậu ta viết rõ ràng dòng chữ “Đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-1/1988623/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.