Cát Niên, rốt cuộc cậu có biết mình là ai không. Mình không phải cậu ta, mình không phải cậu ta!
.
Hàn Thuật chậm rãi đi ra, khi ra hẳn khỏi cửa KK, sắc mặt cậu trở nên lo lắng, xoay người nhìn ra đường phố náo nhiệt nhưng không thấy bóng dáng Cát Niên đâu.
Rượu Tây pha nước giải khát lợi hại như thế nào cậu biết rõ, tuy dễ uống nhưng sau khi uống thì ngay cao thủ uống rượu như Viện trưỏng Hàn cũng phải ngật ngưỡng. Vì thế mà Hàn Thuật uống rất có chừng mực. Ai ngờ Cát Niên đến từ chối cũng không biết, uống liền một lúc ba ly, cồn trong rượu không khiến lý trí cô ta mất tỉnh táo thì cậu không phải họ Hàn.
Con gái một mình giữa đêm hôm đã dễ khiến người ta chú ý, huống hồ đây lại còn say. Hàn Thuật vừa chạy vừa tìm theo hướng về nhà Cát Niên, đến ngã tư vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Nhìn cô cũng không phải loại có tiền, ra đường là gọi xe, chẳng nhẽ cô lại mọc cánh bay đi rồi?
Hàn Thuật nghĩ một lúc rồi quay ngược lại định tìm theo hướng khác. Cậu bắt đầu thấy hối hận tại sao lúc nãy khi bọn Phương Chí Hòa dụ Cát Niên uống cậu lại không ngăn cản. Đúng rồi, cậu vẫn ghét cô, muốn cô xấu mặt, nhưng cảm giác thắng lợi ngắn ngủi đó đã bị những giọt nước mắt của cô xóa sạch. Cậu tự mắng mình, thế này chẳng phải cậu tự chuốc buồn bực vào người sao? Sao cậu lại sống nhỏ nhen quá vậy?
Đi một lúc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-phia-em-tap-1/1988613/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.