Một người kiêu căng như cậu ta, từ nhỏ đã quen với việc người khác đối tốt với mình, đến khi cậu lần đầu tiên thử đem điều tốt trao cho người khác, chưa kịp mở lòng mình đã phải nếm mùi vị bị từ chối.
.
Romeo cùng công chúa nhảy xuống ban công, vĩ đại như Shakespeare có múa ngòi bút đến thế nào nữa cũng không thể viết lại được, “người bạn quan trọng mãi mãi” của Romeo không biết đã khốn khổ thế nào trước tình cảnh này.
Cát Niên như đang đứng giữa hoang mạc lạnh giá, cô độc đón từng cơn gió tuyết lạnh thấu xương thổi đến, trí óc cô vẫn minh mẫn như màn sương.
Sao cô lại ngốc nghếch như vậy, cứ nghĩ những ngày tháng hai người đã cùng nhau đi qua sẽ mang hai người đi hết cuộc đời này. Cô có thể trách Trần Khiết Khiết không? Có cho cô hàng nghìn hàng vạn cơ hội nói từ “giá như”, “giá như” cô đưa tờ giấy đó đến tận tay Vu Vũ, thì liệu trong đêm đông giá lạnh này, ở dưới lăng mộ liệt sĩ, đôi bàn tay Tiểu hòa thượng có nâng niu khuôn mặt cô không? Tóc cô liệu có thể xõa phủ lên ngực cậu hay không?
“Cậu cũng nhìn thấy rồi chứ?” Cô khẽ hỏi cây lựu, cây vì quá cô độc nên hoa đều rụng hết cả, không kết được quả.
Cô và Vu Vũ đã từng nằm dưới gốc cây rất nhiều lần, cây rụng hoa màu đỏ như đốm lửa, đôi lúc hoa rụng xuống mặt cô, và cũng đã từng rơi trên mặt Vu Vũ.
Con người không có gốc, mà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-nhin-ve-em-tap-1/2140383/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.