27.
Sau khi tôi và Hứa Tị ở bên nhau, chúng tôi về nhà một chuyến.
Năm ấy, sau khi mẹ đưa tôi ra nước ngoài, hai mẹ con chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau.
Nên khi Hứa Tị nắm tay tôi, đứng trước căn biệt thự mà tôi đã ở từ khi còn bé, tôi còn lo hơn anh.
“Mẹ em cũng chỉ muốn tốt cho em, giữa hai mẹ con không nên có hận thù, đừng giận bà ấy.”
Hứa Tị cầm tay tôi, đặt tay tôi ấn lên chuông cửa.
Người giúp việc trong nhà không thay đổi, thấy tôi về thích kích động chạy vào nhà.
“Bà chủ, cô chủ về rồi, cô chủ đã về rồi!”
Tôi ra nước ngoài nhiều năm, mỗi lần về cũng chỉ ở lại vài ngày.
Thời gian ở chung của tôi và mẹ đã ít lại càng ít hơn.
Không lâu sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Mẹ còn chưa chỉnh trang lại đầu tóc quần áo mà đã đi xuống.
Đến khi nhìn tôi, mẹ lại khôi phục biểu tình lạnh lùng, thờ ơ hàng ngày.
“Còn biết đường về à?”
Không biết có phải do bà không trang điểm hay không, mà đột nhiên tôi phát hiện hình như mẹ đã già đi rất nhiều.
Bà từng là người rất chú trọng hình tượng của bản thân, trên đầu không được có tóc bạc, ở nhà cũng phải ăn mặc chỉnh tề. Nhưng bây giờ, tôi thấy mẹ mặc quần áo ở nhà, khóe mắt đã có nếp nhăn, đột nhiên tôi chẳng thể nói ra thành lời.
Nhưng Hứa Tị đã nói trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-mai-nha/3327145/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.