Hơn nửa tháng sau khi Từ Thái Sâm phẫu thuật, ông được xuất viện trở về nhà. Từ tuần sau ông sẽ bắt đầu luyện tập phục hồi, hy vọng sớm có thể đi lại.
 
Kể từ khi Từ Khánh Dung dọn về Từ gia, Từ Khánh An dọn ra khách sạn sống qua ngày. Cô suy nghĩ mấy hôm, quyết định tìm Từ Khánh An để thuyết phục cô ấy quay trở về nhà.
 
“Ba mẹ rất nhớ chị. Khánh An, chị về nhà đi. Tôi và dì Trần thu xếp xong sẽ dọn đi ngay.”
 
Tuy rằng Từ Thái Sâm không nói ra nhưng Từ Khánh Dung biết ông rất nhớ Từ Khánh An. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nếu mỗi ngày ông có thể được ăn cơm, trò chuyện cùng con gái, cô nghĩ tinh thần của Từ Thái Sâm sẽ hứng khởi hơn, bệnh tình cũng nhanh chóng hồi phục.
 
Từ Khánh An nhìn chiếc bụng lộ rõ của Từ Khánh Dung, mấp máy môi hỏi:
 
“Em bé đã được mấy tháng rồi?”
 
Cô hơi khựng lại, sau đó mỉm cười đáp:
 
“Đã gần năm tháng rồi.”
 
Từ Khánh An hiếu kỳ nhìn vào bụng của Từ Khánh Dung, chính cô cũng cảm nhận được thái độ của Từ Khánh An có cái gì rất khác. Cách nói chuyện của cô không hề gay gắt như mọi ngày, thậm chí còn quan tâm Từ Khánh Dung nữa.
 
“Một lát nữa tôi sẽ về nhà. Nếu chưa tìm được nơi ở thì cứ ở nhà đi, không cần gấp gáp chuyển đi đâu.”
 
Từ Khánh Dung còn tưởng mình nghe nhầm. Cứ nghĩ cô còn ở lại Từ gia một ngày, Từ Khánh An 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467169/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.