“Không phải, bà nhận nhầm người rồi.”
Mộng Cầm phủi phủi vạt váy, xoay người định rời đi.
Đàm Lê Giai thấy vậy liền đuổi theo, nhất thời giữ lấy cánh tay Mộng Cầm, khẳng định:
“Đúng là cô mà! Mộng Cầm, tôi là Đàm Lê Giai đây, cô không nhận ra tôi sao? Mấy năm nay cô ở đâu, sao bây giờ mới xuất hiện?”
“Bà bị điên à? Tôi đã bảo là bà nhận nhầm người rồi. Tôi không hề quen biết bà, phiền tránh ra đi.”
Mộng Cầm hất tay Đàm Lê Giai, tỏ vẻ khó chịu mà đi vội khỏi. Nhìn thái độ của người phụ nữ này, Đàm Lê Giai cũng nghĩ bản thân đã nhận nhầm người rồi.
Vị phu nhân ăn mặc sang trọng này, sao có thể là Mộng Cầm được chứ?
Có lẽ chỉ là người giống người. Đàm Lê Giai thở dài, nhìn theo bóng lưng người kia vẫn còn chút nghi hoặc. Tuy rằng mấy chục năm đã qua rồi nhưng bà ta vẫn còn nhớ rõ gương mặt của Mộng Cầm, so với người phụ nữ vừa mới gặp thì thật sự rất giống.
“Mẹ à, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Từ Khánh Dung đứng từ đằng xa gọi lớn. Sau hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cô đã hạ quyết tâm thỏa hiệp với chính mình.
Chấp nhận bán căn biệt thự để có tiền cho Từ Thái Sâm chữa trị. Bởi đối với Từ Khánh Dung, ông quan trọng hơn tất cả mọi thứ, kể cả lòng tự trọng hay cái tôi của chính mình.
“Được được, tốt quá! Chúng ta mau tìm bác sĩ bàn bạc việc chuyển viện đi.”
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467160/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.