“Con của cháu?” Tống Duật nhìn về phía dì Trần, khóe môi giật giật, ngây ngốc hỏi lại bà.
Từ Khánh Dung đang mang thai, đứa trẻ là con của hai người. Tống Duật nghĩ đến, không giấu nổi sự vui mừng, trên môi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Dì Trần hít thở nặng nề, lo lắng sau khi Từ Khánh Dung biết bà đã tiết lộ chuyện cô mang thai với Tống Duật sẽ bày ra phản ứng dữ dội như thế nào.
Vừa nhắc người liền xuất hiện. Từ Khánh Dung và Phương Mỹ Anh từ triển lãm tranh trở về, vừa nói chuyện vừa sánh bước đi vào trong phòng khách.
“Mỹ Anh, trưa nay ở lại đây, tớ sẽ…”
“Tống Duật?” Phương Mỹ Anh đột nhiên thốt lên.
Từ Khánh Dung theo quán tính nhìn về phía trước, Tống Duật đang đứng bên cạnh dì Trần, ánh mắt chăm chú về phía cô, chầm chậm bước đến.
“Sao anh lại ở đây?”
“Khánh Dung, em… em đang mang thai sao?”
Hai chữ “mang thai” thoát ra từ miệng Tống Duật khiến Từ Khánh Dung muốn chết lặng. Cô thất thần lùi về sau, gương mặt trở nên biến sắc, bợt bạt. Hắn tiến lên một bước, vươn tay về phía Từ Khánh Dung liền bị gạt ra. Cô hít sâu một hơi, đáy mắt đã nhanh chóng nguội lạnh.
“Tống Duật, cuộc sống của tôi không liên quan đến anh.”
“Em đang mang thai, đúng không? Trả lời câu hỏi của anh đi.” Tống Duật quá khích kéo Từ Khánh Dung về phía mình, cánh tay ghì chặt lên bả vai cô.
“Anh nổi điên gì vậy? Mau buông Khánh Dung ra.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467156/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.