“Buông ra! Anh còn phải nói cái gì nữa đây? Tống Duật, rốt cuộc anh muốn viện thêm lý do gì để tiếp tục lừa gạt tôi nữa đây?”
Từ Khánh Dung gỡ tay hắn ra khỏi người mình, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với người đàn ông trước mặt.
Nghĩ đến bao lâu nay bản thân giống một con rối trong tay Tống Duật, cô càng thêm phẫn nộ. Hốc mắt đỏ lên, sống mũi nhức nhối như bị gai nhọn đâm vào. Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt lại cảm thấy hề hấn gì.
“Hay là vốn dĩ ngay từ đầu anh không hề mất trí nhớ?”
Nếu thật đúng như vậy thì càng thêm nực cười. Từ Khánh Dung không ngờ diễn xuất của Tống Duật lại giỏi đến vậy, cứ thế mà qua mặt cô và tất cả mọi người.
“Không phải, anh chỉ mới phục hồi trí nhớ thôi. Em phải tin anh.”
“Bao lâu rồi? Đã hồi phục trí nhớ tại sao phải giấu giếm?” Từ Khánh Dung nghiến răng hỏi.
Cái đêm hắn cùng cô lăn lộn trên giường, rốt cuộc Tống Duật đã nhớ lại hay chưa? Hắn không cần nói thì Từ Khánh Dung cũng biết được đáp án cho câu hỏi này.
Đương nhiên Tống Duật không dám trả lời. Hắn sợ cô nổi cơn thịnh nộ, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích:
“Anh thật sự mới phục hồi trí nhớ cách đây không lâu thôi. Khánh Dung, anh không nói ra là vì sợ em sẽ rời đi mất. Anh không muốn mất em một lần nữa, cho nên mới ích kỷ giấu em chuyện này…”
“Sợ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467142/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.