Phương Thái Khang và Cố Bắc Thành ngồi ăn tối trong một quán ăn đối diện cổng bệnh viện. Nói là ăn tối nhưng bây giờ chỉ mới hơn bốn rưỡi chiều.
“Cậu phải trực ca đêm sao? Lúc nào cũng bận rộn, muốn rủ đi uống một ly cũng khó.”
“Bác sĩ mà, đâu thể thảnh thơi như doanh nhân các cậu.”
“Nhìn tôi giống thảnh thơi lắm sao? Cùng lắm thì công việc không áp lực được như cậu.” Cố Bắc Thành cười cười, gắp miếng sườn thả vào bát Phương Thái Khang.
“Còn không phải? Rảnh rỗi đến mức giờ này chạy đến đây ăn cơm cùng tôi.” Phương Thái Khang vẫn chăm chỉ nhai thức ăn trong miệng. Mười lăm phút nữa anh phải quay về phòng trực.
Cố Bắc Thành chạy đến đây tìm Phương Thái Khang cũng không phải là không có lý do. Anh đã bộc bạch tấm chân tình với Từ Khánh Dung, nhưng nghĩ đến chuyện lâu dài vẫn còn cảm thấy mông lung, vô định.
Đem đôi đũa đặt xuống bàn, Cố Bắc Thành trầm ngâm nhìn người đàn ông trước mặt.
“Thái Khang, hôm nay tôi đã nói với Khánh Dung rồi.”
“Nói cái gì?” Phương Thái Khang dường như không để ý, ngữ điệu bình ổn như thường.
“Nói ra tình cảm mà tôi dành cho cô ấy.”
“À…” Ngón tay Phương Thái Khang đặt trên thân đũa bỗng cứng đờ. Đồng tử khẽ chuyển động, cổ họng nghẹn ứ như bị thứ gì đó chặn lại.
“Cậu thấy thế nào?” Cố Bắc Thành hỏi anh.
Phương Thái Khang suy nghĩ một lúc, cầm đũa tiếp tục gắp đồ ăn, nhẹ giọng nói:
“Cũng tốt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467136/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.