Chương trước
Chương sau
Từ Khánh Dung nhận được tin, lập tức đến bệnh viện. Dì Trần kể lại lúc đó bà đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy tiếng động lớn liền chạy lên phòng khách, thấy Tống Duật ngã cầu thang, nằm bất tỉnh trên nền đất.

“Bác sĩ, anh ấy… anh ấy sao rồi?”

“Cậu ấy đã tỉnh lại rồi, nhưng còn hơi choáng cần nghỉ ngơi thêm một lúc. Còn về di chứng, vẫn phải tiến hành kiểm tra mới biết được.”

May mắn Tống Duật đã tỉnh lại, Từ Khánh Dung thở phào nhẹ nhõm. Cô rót một ngụm nước uống cho đỡ khát, lúc này mới để ý đến tiếng chuông điện thoại trong túi xách.

Mộng Cầm gọi đến, Từ Khánh Dung mới nhớ ra cuộc hẹn với bà. Cô hít sâu một hơi, nhấn nghe máy, xin lỗi bà không thể đến dùng cơm trưa vì có việc đột xuất.

“Không sao! Chúng ta hẹn nhau khi khác vậy.”

Qua chiều, Từ Khánh Dung được vào phòng bệnh của Tống Duật. Hắn ngồi trên giường, tay ôm trán dường như rất đau đớn. Cô xót xa bước đến, cất lời:

“Duật…”

“Vợ ơi.” Tống Duật ngước lên, khóe môi run run đầy ấm ức.

Từ Khánh Dung ngồi xuống giường, kiểm tra qua một lượt. Tống Duật chỉ tay vào đầu, miệng mếu xệch như sắp khóc:

“Chỗ này… rất đau!”

“Đau lắm sao?” Từ Khánh Dung rướn người, nhìn vào chỗ mà Tống Duật chỉ.

Phần trán hơi sưng lên, cô lấy tay xoa nhẹ, sau đó chu môi, thổi lên chỗ đau của hắn.

“Tống Duật, anh còn thấy đau chỗ nào không?”

“Chỗ nào cũng đau. Lưng đau, chân đau! Vợ ơi, anh đau lắm…”

Từ Khánh Dung lại xem lưng cho Tống Duật. Hắn bất ngờ ôm chầm lấy cô, lực tay siết mạnh. Cô nghĩ hắn vẫn còn đang sợ, liền vỗ nhẹ vào bả vai, an ủi:

“Không sao, không sao cả… có em ở đây rồi!”

“Để anh ôm vợ một lúc được không?” Tống Duật vẫn ôm lấy cô cứng ngắc.

Cô ngồi ở đó, cứ mặc cho hắn ôm mình. Một lúc trôi qua, Phương Thái Khang biết được tin tức, liền tìm đến.

“Tống Duật thế nào? Anh nghe nói cậu ấy ngã cầu thang, có nghiêm trọng không?”

Từ Khánh Dung và anh nhìn về phía Tống Duật. Anh lại hỏi:

“Cậu ấy nhớ lại rồi sao?”

Cô khẽ lắc đầu: “Anh ấy vẫn như vậy.”

“Vợ ơi, Thái Khang đến kìa. Cậu ấy có mang kẹo cho anh không?”

Nhìn vẻ mặt hớn hở đòi kẹo kia, Phương Thái Khang thôi không hỏi nữa. Xem ra Tống Duật vẫn chưa nhớ ra chuyện gì.

Tống Duật ở lại bệnh viện một đêm, hôm sau được trở về nhà.

Từ lần hắn bị ngã cầu thang thì càng thêm quấn lấy Từ Khánh Dung. Cô cảm thấy bệnh tình Tống Duật càng thêm nghiêm trọng rồi. Tối nay còn đòi cô tắm cho hắn.

Ai kia đứng trước bồn tắm, tròn xoe mắt nhìn Từ Khánh Dung.

“Bình thường anh cũng tự tắm được mà. Hôm nay sao lại nhờ em chứ?”

“Vợ tắm cho anh đi mà. Tay anh đau lắm, không thể tự kỳ lưng được.”

Mặt mũi Từ Khánh Dung đen kịt. Không biết Tống Duật xem cô là vợ hay là mẹ hắn nữa.

Chẳng lẽ cô thật sự phải tắm cho người đàn ông đã ba mươi tuổi này sao?

“Anh lớn rồi, phải tự mình tắm chứ. Tống Duật ngoan, em đóng cửa lại cho anh tắm nhé.”

Tống Duật nhanh tay chặn lấy cửa, không để Từ Khánh Dung ra ngoài.

Hắn không cam lòng để cô đi, mi mắt rủ xuống, bày ra bộ dạng đáng thương hơn bao giờ hết.

“Vợ không muốn tắm cho anh, em ghét bỏ anh à?”

“Em không thương anh nữa rồi.”

Từ Khánh Dung đưa tay đỡ trán. Cô phục sát đất rồi, không thể từ chối Tống Duật thêm nữa.

“Được rồi, cởi đồ ra đi. Em tắm cho anh.” Cô phẩy tay ra lệnh.

Cứ xem Tống Duật như con của mình đi. Tắm cho hắn thôi mà.

Nhưng chưa đầy một phút sau, Từ Khánh Dung đã hối hận rồi.

Thân hình nam tính, cơ bắp cuộn cuộn, sáu múi của Tống Duật lồ lộ trước mặt cô. Còn có phía dưới, Từ Khánh Dung vô tình nhìn xuống, hai mắt lộp độp như muốn nổ tung.

Cô giật mình đưa tay che mắt.

Điên lên mất!

Điều chỉnh lại ánh mắt của mình, Từ Khánh Dung bảo Tống Duật ngồi xuống. Cô lấy sữa tắm, bôi lên khắp cơ thể rồi bắt đầu kỳ lưng cho hắn.

“Vợ à, bên dưới nữa. Chỉ tắm ở trên làm sao mà sạch?”

Từ Khánh Dung ngửa mặt lên trần nhà, khóe mắt không ngừng giật. Cô thật muốn tăng xông với Tống Duật. Từ bao giờ hắn lại học được cách nói chuyện dễ khiến người khác tăng xông như vậy.

“Chỗ này nữa, vợ rửa giúp anh.” Tống Duật cầm lấy tay cô, chạm vào phần giữa hai chân mình.

Cảm nhận khối thịt trơn nhẵn chạm vào lòng bàn tay, Từ Khánh Dung như bị điểm huyệt, đơ ra không nhúc nhích. Tống Duật điều chỉnh tay cô trượt lên xuống, Từ Khánh Dung vội rút tay về, hét thất thanh thành tiếng.

“Đồ lưu manh. Anh làm cái gì vậy hả?”

“Vợ, anh chỉ muốn tắm thôi mà.” Tống Duật khép nép nhìn cô. Ánh mắt tỏ ra vô tội khiến Từ Khánh Dung phải cứng họng.

Tống Duật bị mất trí nhớ, mất trí nhớ, mất trí nhớ. Chuyện quan trọng phải nói ba lần. Từ Khánh Dung kìm lòng không được nổi nóng với hắn.

Vật lộn một hồi lâu, cuối cùng cũng tắm xong. Từ Khánh Dung giúp Tống Duật mặc đồ, người cô cũng ướt mèm, liền phải đi thay một bộ quần áo khác.

Cô bật máy sấy, sấy tóc cho Tống Duật. Hắn ngoan ngoãn phối hợp, ngồi yên một chỗ. Xong xuôi, hắn lại quay sang ôm lấy Từ Khánh Dung, nỉ non thành tiếng:

“Vợ à, mai vợ lại tắm cho anh nữa nhé!”

“…”

Đừng có nằm mơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.