Cố Bắc Thành nâng niu từng bông hoa, cắm vào chiếc bình pha lê đặt cạnh bàn uống nước trong phòng khách. Những thứ liên quan đến Từ Khánh Dung, anh đều trân trọng như vậy. Ngay cả đôi giày thể thao cô tặng ở thời cấp ba, dù không đi vừa chân nữa, anh vẫn còn giữ lại đến tận bây giờ.
“Hoa này không giống mua ở tiệm. Ai tặng con vậy? Bạn gái sao?” Mộng Cầm tinh ý hỏi.
“Không phải bạn gái.” Cố Bắc Thành trả lời, khựng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Chỉ là bạn bình thường thôi.”
Bạn bình thường mà tặng hoa sao? Mộng Cầm có vẻ không tin, nhưng cũng không hỏi thêm Cố Bắc Thành điều gì nữa. Bà ấy vừa mới xuống sân bay, nên nghe theo lời Cố Bắc Thành trở về phòng nghỉ ngơi. Còn anh thì lái xe đến công ty giải quyết công việc.
Cố Bắc Thành không quá thân thiết với mẹ như những đứa trẻ khác. Không phải vì Mộng Cầm đối xử với anh không tốt, mà từ khi anh sinh ra, bà ấy đã không có ở bên cạnh.
Trước năm mười hai tuổi, Cố Bắc Thành chưa từng được gọi một tiếng mẹ. Anh không thể hiểu nỗi, dù cho đã từng hỏi tất cả mọi người ở Cố gia vì sao Mộng Cầm lại vắng mặt trong suốt khoảng thời gian dài đó, nhưng không ai chịu kể cho anh nghe rõ sự tình.
…
Một tuần lại trôi qua, sáng nay Từ Khánh Dung đích thân đi khảo sát thị trường. Theo cô còn có ba nhân viên nữa, bọn họ đi quanh cung đường mua sắm nổi tiếng trong thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467131/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.