“Vợ ơi, em về rồi. Anh nhớ em chết đi được…”
Tống Duật đợi sẵn bên ngoài phòng khách, vừa thấy Từ Khánh Dung bước vào đã vội chạy đến ôm lấy cô. Thân ảnh cao lớn cúi thấp đầu, vùi mặt, cọ mũi vào sâu gáy cổ người con gái đó.
Mãi một lúc sau hắn mới chịu buông cô ra. Đôi mắt chớp chớp nhìn cô, nói:
“Anh đói. Chúng ta mau đi ăn cơm thôi!”
Từ Khánh Dung ngạc nhiên quay sang nhìn dì Trần. Bà ấy hiểu ý, liền lắc đầu biểu thị Tống Duật vẫn chưa dùng bữa.
“Dì đã ăn rồi, Duật cứ nằng nặc đòi chờ cháu về ăn cùng. Dì cũng thật hết cách với nó.”
Lúc nãy, Từ Khánh Dung đã gọi điện thoại về, nhắn mình sẽ ăn trưa bên ngoài. Cô không nghĩ rằng Tống Duật cứ nhất định chờ cô về.
Dù bụng đã no căng, nhưng Từ Khánh Dung vẫn kéo Tống Duật vào bàn ăn. Nếu như hắn biết cô đã dùng bữa bên ngoài, chắc chắn sẽ không chịu ăn uống tử tế nữa.
“Vợ, ăn món sườn kho đi. Dì Trần nấu thức ăn rất ngon…”
Một tuần nay, Từ Khánh Dung và dì Trần rất tích cực kể lại những chuyện cũ cho Tống Duật, hi vọng hắn có thể sớm khôi phục trí nhớ. Tuy hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì nhưng ngoài Từ Khánh Dung, Tống Duật đã chịu nói chuyện với Phương Thái Khang, Lưu Vũ và dì Trần.
Từ Khánh Dung gắp mực xào cho Tống Duật. Bởi vì là món khoái khẩu nên hắn ăn rất ngon miệng.
Cô cũng ráng ăn thêm một ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467129/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.