Từ Khánh Dung tắm xong, đúng lúc Đàm Lê Giai và Từ Khánh An đến.
Bọn họ vừa mới biết tin Tống Duật gặp tai nạn qua truyền thông. Vốn dĩ Từ Khánh An cũng không muốn quan tâm chuyện này, nhưng Đàm Lê Giai nhất định phải kéo cô ta đến đây cho bằng được.
“Lần trước nghe con nói có xích mích với Tống Duật. Bây giờ nó đang bị thương, cần người chăm sóc. Chẳng phải là cơ hội tốt để hai đứa làm hòa sao?”
“Cần người chăm sóc cũng đâu đến lượt con? Từ Khánh Dung mới là vợ của Tống Duật.”
Đàm Lê Giai thấy con gái mình nhụt chí, liền khích lệ:
“Vợ đã thế nào? Huống hồ hai đứa nó sắp ly hôn rồi. Con mới là người ở trong lòng Tống Duật.”
Từ Khánh An nghe những lời này đến phát chán rồi. Nếu như Đàm Lê Giai biết Tống Duật đã phát hiện ra chuyện năm xưa, không biết giọng điệu có còn tự tin như vậy nữa không?
Nghe nói Tống Duật mất trí nhớ, Từ Khánh An mới miễn cưỡng đến xem thử. Dù sao hắn cũng không nhớ được chuyện cũ, cho nên không đến nỗi vừa nhìn thấy cô ta sẽ lập tức nổi giận.
Đàm Lê Giai mang giỏ trái cây tươi đặt lên trên bàn, quay sang nhìn Từ Khánh Dung, giở giọng trách móc:
“Tống lão gia và Tống Duật gặp tai nạn, cô cũng không báo về nhà một tiếng. Người ngoài nhìn vào, sẽ nghĩ chúng ta là hạng thông gia kiểu gì đây?”
“Con…” Từ Khánh Dung mím môi, căn bản mấy ngày nay bận chăm sóc Tống Duật, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467126/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.