Từ Khánh Dung nhận được tin tức, vội bắt taxi chạy ngay đến bệnh viện. Tống Duật, Tống An Nam và cả người tài xế đều bị thương nặng còn đang trong phòng cấp cứu, tình hình cụ thể thế nào, không ai nói trước được.
“Tống Duật… anh ấy sao rồi?”
“Khánh Dung, em bình tĩnh trước đã.” Phương Thái Khang đỡ Từ Khánh Dung ngồi xuống ghế, vô tình chạm vào lòng bàn tay lạnh toát của cô.
Anh vỗ nhẹ bả vai Từ Khánh Dung, nhẹ giọng: “Bình tĩnh, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Ở đó, ngoài hai người họ còn có hai mẹ con Lâm Tố Hương và người nhà của tài xế lái xe cho Tống Duật. Một lúc sau Cố Bắc Thành vào đến, lúc nãy anh cũng mới đi dự tiệc của Tống thị.
“Tống Duật sao rồi? Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu sao?” Anh nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu còn đang sáng đèn, liền hỏi.
Phương Thái Khang gật đầu, ra tín hiệu giữ im lặng với Cố Bắc Thành. Một bên Lâm Tố Hương ngồi khóc thút thít, một bên Từ Khánh Dung phẳng lặng như tờ, mặt tái mét không còn giọt máu.
Y tá liên tục ra vào, mang theo máu dự trự và thiết bị y tế chuyên dụng. Ai nấy đều như ngồi trên đống lửa, mãi đến nửa đêm ba ca cấp cứu mới hoàn tất, bệnh nhân được đẩy ra ngoài.
“Duật…” Từ Khánh Dung là người đầu tiên có phản ứng. Bước chân vội vã, xiêu vẹo tiến về phía bác sĩ.
“Ba, bọn họ sao rồi?” Phương Thái Khang bình tĩnh hỏi cha của mình.
“Hiện tại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3467123/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.