Ở đồn cảnh sát, ba tên côn đồ đến quán cà phê gây sự tỏ ra ăn năn, mong muốn xin lỗi và hòa giải với Từ Khánh Dung. Cô cũng không thích làm lớn chuyện, chấp nhận giải quyết trong êm đẹp. 
Xử phạt hành chính, lo liệu tiền viện phí và thuốc men cho cô. Hòa giải xong, ba tên kia liền được trả lại tự do. 
Tống Duật lại không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy. Hắn cho người chặn đầu bọn chúng, dùng vũ lực để uy hiếp, cuối cùng đành phải nói ra sự thật. 
Có kẻ đứng đằng sau thuê bọn chúng đến quậy phá ở quán cà phê, gây sức ép để Từ khánh Dung bị đuổi việc. 
“Là ai, rốt cuộc là ai đã thuê các người?” 
“Chúng tôi thật sự không biết. Phía bên kia chỉ trao đổi nhiệm vụ qua tin nhắn, sau đó cọc một nửa tiền thù lao. Nửa còn lại, đợi khi cô nhân viên kia bị sa thải thì mới chuyển tiếp.” 
Tống Duật hỏi thêm một vài thông tin, sau đó mới thả bọn chúng đi. 
Trở về biệt thự, bên trong căn phòng tranh sáng tranh tối, Tống Duật đứng bên cửa sổ, chống tay vào khung cửa gỗ, nhìn xa xăm về phía trước, đăm chiêu suy nghĩ. 
Từ Khánh Dung bản tính hiền lành, từ khi lấy hắn lại ít giao du bên ngoài. Rốt cuộc, bản thân có thể gây hiềm khích với ai được? 
Một thoáng trôi qua, ánh mắt người đàn ông kia híp lại, sâu không thấy đáy. Trong đầu Tống Duật lóe lên hình ảnh của một người. Hiện tại, còn ai muốn gây khó dễ với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3316081/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.