“Bà nói cái gì vậy? Khánh Dung cũng đâu phải là cố ý.” 
Từ Thái Sâm lớn tiếng quát vợ mình. Có lẽ Từ Khánh Dung chỉ sơ ý làm đổ tô canh, hơn nữa nước canh bắn vào người cô còn nhiều hơn lên tay của Từ Khánh Dung, vậy mà Đàm Lê Giai chỉ biết lo cho mỗi cô con gái lớn của mình. 
“Khánh Dung, con có sao không?” 
Ông vội lấy khăn lau cho Từ Khánh Dung. Cô lắc đầu, nước canh vốn đã không còn nóng nữa. Nói thẳng ra là Từ Khánh An đang làm quá vấn đề. 
“Con không sao. Khánh An, xin lỗi chị, lúc nãy em không cố ý…” 
“Ông nhìn cách nó xin lỗi đi? Có chút chân thành nào không hả?” Đàm Lê Giai khó chịu, bắt bẻ đến cùng. 
Từ Khánh Dung cúi thấp mặt, hai khóe mắt đỏ hoe. Cô thật sự không cố ý gây sự với Từ Khánh An, nhưng cô biết bản thân có cố gắng giải thích thế nào thì cũng không làm vừa lòng Đàm Lê Giai, vì vậy Từ Khánh Dung chọn cách im lặng. 
Bà ấy cũng từng làm mẹ, biết được quá trình mang thai vất vả đến nhường nào. Vậy mà không tiếc lời chì chiết, khơi gợi nỗi đau của Từ Khánh Dung. Rốt cuộc, Đàm Lê Giai có dành chút tình thương nào cho cô không? 
“Bà đừng nói nữa. Ra ngoài đây nói chuyện với tôi đi.” 
Đàm Lê Giai bị Từ Thái Sâm kéo đi. Bà ta vùng vằng hất tay ông ra, đứng giữa phòng khách lớn tiếng: 
“Ông muốn nói gì thì nói, lôi kéo cái gì?” 
“Bà có thôi đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068515/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.