Một giờ khuya, Tống Duật đứng trước cửa căn hộ chung cư của Cố Bắc Thành, nhấn chuông inh ỏi. 
Cố Bắc Thành vừa mới mở cửa, người đàn ông kia không nói không rằng, đẩy anh sang một bên rồi đi vào bên trong. 
Căn hộ chỉ có một phòng ngủ. Tống Duật mở cửa thẳng vào, nhìn thấy Từ Khánh Dung đang nằm ngủ say trên giường, cơn tức giận càng trào lên mạnh mẽ. 
“Từ Khánh Dung, mau dậy đi.” Hắn vừa dùng tay lay mạnh bả vai Từ Khánh Dung vừa kéo cô ngồi thẳng dậy. 
Cô mơ hồ mở mắt, vầng trán nhăn nhíu lại vì bị người khác quấy rầy giấc ngủ. Đôi mắt ngơ ngác nhìn Tống Duật, chưa kịp định hình đã bị tra hỏi: 
“Tại sao em lại ở đây?” 
Hắn siết mạnh cổ tay Từ Khánh Dung, lực đạo lớn khiến cổ tay cô như muốn gãy đôi ra. Cô gắt gao vùng vẩy, muốn đẩy người đàn ông kia tránh xa khỏi mình. 
“Buông cô ấy ra.” Cố Bắc Thành xông vào, thẳng thừng hất tay Tống Duật ra khỏi người Từ Khánh Dung. 
“Em không sao chứ?” Anh ngồi xuống giường, lo lắng hỏi thăm cô. 
Tống Duật nhìn sự quan tâm của Cố Bắc Thành dành cho Từ Khánh Dung càng thêm điên mắt. Hắn sấn sổ bước đến, không chút do dự mà buộc tội cô rằng: 
“Đây là lý do khiến em muốn lập tức ly hôn với tôi sao?” 
“Tống Duật, cậu bị điên cái gì vậy?” Cố Bắc Thành gắt lên. 
Anh hiểu Tống Duật đang muốn ám chỉ điều gì. Một khi con người ta mất bình tĩnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-mot-co-hoi/3068511/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.