Chương trước
Chương sau
Tình nào nông cạn Thiên Chân còn nhớ một người bạn thời đại học đã nói trong lễ cưới của mình rằng, hôn lễ chỉ là để cho người khác xem, sau tất cả những sự ồn ào huyên náo đó còn lại thứ gì thì chỉ trong lòng mình biết. Hồi đó cô cảm thấy buồn bã và không hiểu, đến hôm nay mới gần như thể nghiệm được cảm giác đó. Chỉ có điều nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bạn bè, người thân, cô lại cũng cảm thấy vui vẻ và bị cảnh tượng đó làm cho xúc động. 

Người chủ trì hôn lễ hỏi cô, Đoạn Thiên Chân, cô có yêu anh Trần Úc không? Cô ngước mắt lên nhìn Trần Úc, trên mặt anh tỏ rõ sự căng thẳng. Cô cúi đầu xuống mỉm cười, đáp, có. 

Tiếng vỗ tay vang dậy bên dưới khách mời, mọi người cho rằng sự do dự của cô khi đó là vì xấu hổ. Xem xem, dối mình lừa người, việc nói dối trong tình cảm hóa ra lại dễ dàng như vậy, trái lại khi đứng trước mặt người mình thực sự yêu, lại thường không sao cậy nổi răng. Tình yêu là một thứ quá ư xa xỉ. Trong xã hội hiện đại, cái gọi là tình yêu phù hợp, đối tượng phù hợp, thường thường sẽ phải cân nhắc đến sự nghiệp, tiền bạc, ngoại hình, quan hệ, gia cảnh… phù hợp, còn một trong số những thứ đó là tình yêu thì lại có thể phá hủy một cách dễ dàng. 

Phu quân trẻ trung tài giỏi, tướng mạo đẹp đẽ, mẹ chồng nhân hậu biết điều, người ngoài nhìn vào đều thấy Đoạn Thiên Chân cô may mắn, làm sao cô có thể không cười vui vẻ được? Đám khách mời bao quanh họ đi ra khỏi khách sạn. Ngay trước mặt là tấm bình phong có in một đoạn trong bài từ “Ngu mỹ nhân” của Án Tiểu Sơn[1] - Canh thùy tình thiển tự xuân phong. Nhất dạ mãn chi tân lộc, thế tàn hồng[2]. [1] Nhà thơ, nhà viết từ đời Bắc Tống. 

[2] Tình ai nhẹ như cơn gió xuân thổi lướt qua. Một đêm trên cành đã đầy lộc biếc thay cho sắc hồng đã úa tàn. Tần Thiển. Anh ngồi trước mặt cô, tự giới thiệu về mình với vẻ mặt thản nhiên. Cái gì tình thiển? Khi đó cô đã nghi hoặc hỏi lại. 

Canh thùy tình thiển tự xuân phong, bỗng nhiên quay đầu lại, cái người lặng lẽ biến mất trong ánh đèn mờ nhạt đó rốt cuộc là anh, hay là cô? Mộng cũ vẫn còn, đêm nay là đêm nào? Hơi rượu ngà ngà say trào lên, mắt cô trở nên mờ ảo. 

Cầm chiếc khăn bông ấm nóng, Thiên Chân lau mặt cho Trần Úc khi đó đang nằm trên giường. Mắt anh nhắm nghiền giống như đã say mèm, nhưng khi cô vừa định đứng lên đã bị anh nắm lấy cổ tay, kéo cô nằm áp lên ngực mình. “Thiên Chân, xin lỗi em”, Trần Úc đột nhiên mở to mắt ra nhìn cô. “Nếu như có thể được chọn lại từ đầu một lần, buổi sáng hôm đó anh nhất định sẽ không rời bỏ em.” “Anh say rồi, đừng nói linh tinh nữa”, Thiên Chân mỉm cười, chống tay dậy. 

“Nếu như anh say thật thì cũng sẽ ‘phim giả tình thật’. Đêm nay anh muốn có em”, giọng Trần Úc khàn hẳn đi. Thiên Chân bất giác siết chặt chiếc khăn cầm trong tay, mãi lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng: “Nếu như anh muốn cũng có thể, chỉ cần anh cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương đến đứa bé.” Trần Úc ngồi dậy nhìn cô, từ từ ghé sát mặt lại. 

Thiên Chân nín thở, mắt nhắm nghiền. “Bộ dạng xem thường cái chết[3] của em khiến người khác tổn thương lắm đấy Thiên Chân”, không có cái hôn như trong dự liệu, chỉ có tiếng thở dài của anh vang lên bên tai, “Chỉ còn có sáu tháng nữa, anh đợi được, nếu như khi đó em chấp nhận ở cùng với anh, thì chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, trở thành vợ chồng đúng nghĩa, nếu không thì em có thể rời bỏ anh.” [3] Ý nói xem thường mọi chuyện. 

“Em xin lỗi”, Thiên Chân nói khẽ. Sau khi đứa bé ra đời, đối với cô và Trần Úc sẽ có thêm một trách nhiệm khác, cô không muốn vội vàng như vậy, chỉ có điều giờ đây cô cần hơn một nơi trú ẩn để tránh tất cả những thứ trước đây. “Là anh phải cảm ơn em, đã cho anh một lễ cưới tuyệt vời, bố mẹ anh đều rất vui.” 

Trần Úc mỉm cười, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xoay nghiêng của cô. Anh rất muốn hỏi nếu đến lúc đó anh không chấp nhận cho cô đi thì sẽ thế nào? Những thứ mất đi rồi lại có được luôn cần trân trọng một cách đặc biệt, anh đã đợi mối tình này bao nhiêu năm như vậy rồi, không thể để cho cô lại ra đi thêm một lần nào nữa. Muốn bớt sầu đâu phải dễ dàng gì, việc giúp người khác đạt được ước nguyện chẳng qua chỉ là luận điệu tự an ủi của kẻ thất bại mà thôi. 

Khi quay lại London, tạp chí đã lên kế hoạch mở thêm một phụ san mới. Thiên Chân hơi ngạc nhiên vì trước khi đi không hề nghe thấy ai nói bất cứ thông tin gì về việc này, điều càng khiến cô ngạc nhiên hơn là Anna lại có thể nói thẳng ra việc tuyển chọn chủ biên của tờ phụ san sẽ cân nhắc giữa cô và đồng nghiệp người Pháp Julie. Lý do của Anna là tờ phụ san chỉ chuyên đưa tin sâu về các nhà thiết kế và nhãn hiệu thời trang, yêu cầu là tầm nhìn mới mẻ, góc độ lạ, thế nên muốn thử dùng một biên tập viên trẻ có biểu hiện xuất sắc trong công việc. “Các cô có chấp nhận cuộc cạnh tranh này không?”, Anna hỏi. “Đương nhiên là chấp nhận”, Julie mỉm cười đáp, đầy vẻ tự tin. 

Thiên Chân đón ánh mắt dò hỏi của Anna, gật gật đầu. “Được, chủ đề, nhân vật đầu tiên sẽ do tôi quyết định, hy vọng các cô có thể phát huy khả năng cao nhất của mình”, Anna chậm rãi nói, “Kevin Chun.” Mặt Thiên Chân đột nhiên biến sắc. 

“Đừng có để tôi thất vọng”, Anna lại nói, song Thiên Chân cảm thấy ánh mắt chị ta dường như đang nhìn chằm chặp vào mình, giống kiểu câu nói đó là dành riêng cho cô vậy. Thiên Chân đứng dậy, kéo cửa đi ra ngoài, nhưng bước chân nặng như cả ngàn cân. Cô thích công việc này, không đành tâm từ bỏ nó vì những ân oán cá nhân, nhưng mà… 

“Hey, Jean”, Julie từ phía sau đuổi kịp cô, vừa nhìn, vừa cười khiêu khích, “Tôi biết cô và Kevin Chun có một tình sử, nhưng tôi sẽ không thua cô đâu.” “Ừm”, Thiên Chân đáp lại thản nhiên, vẻ mặt đã lấy lại sự bình tĩnh. Julie dõi theo phản ứng của cô, bỗng nhiên cảm thấy vô vị, hạ giọng nói thầm một câu tiếng Pháp, sau đó bước đi với tư thế duyên dáng. Thiên Chân nghe không hiểu cô ta nói gì, nhưng cũng đoán chắc không phải là câu gì tốt đẹp, chỉ có điều cô chẳng buồn so đo tính toán. 

Dựa vào thông tin do một phóng viên giải trí thân quen cung cấp, Thiên Chân gọi taxi đến cửa một câu lạc bộ. Nhìn cánh cửa màu đen trông kín đáo, cô không kìm nổi một tiếng thở dài, có lúc thực sự không thể không khâm phục các tay săn ảnh không nơi nào là không vào được. Mua vé vào cửa, đi qua mấy tầng cầu thang, đến khi cánh cửa vừa mở ra, tiếng nhạc lập tức ập tới như nước thủy triều, tai như muốn vỡ ra. Cô lấy tay che trước bụng, đi xuyên qua đám đông đang nhảy nhót cẩn thận từng tí một, mắt tìm kiếm chỗ ghế salon quây. 

Có người ở phía bên trái đột nhiên lùi một bước, cô tránh ra theo tiềm thức, khi ngẩng mặt lên, ánh mắt chợt đóng băng. Trước mắt là cảnh tượng một đôi trai gái đang ôm nhau hôn nồng nhiệt, cô gái tóc đỏ trông cao ráo và quyến rũ, bộ ngực đồ sộ áp sát vào cơ thể người đàn ông, còn bàn tay cô di chuyển một cách phóng túng phía sau lưng anh ta. Chiếc áo sau lưng cô ta xẻ đến mức thấp nhất, bàn tay to lớn của người đàn ông cũng không hề né tránh, áp sát lên phần da thịt để trần đó. Mấy chục giây sau, họ mới buông rời môi lưỡi nhau ra dù vẫn còn chưa cạn hứng. Thiên Chân đờ đẫn đứng nhìn, sau đó mới nhớ ra mình phải đi, nhưng khi vừa quay người, ánh mắt của người đàn ông đã nhìn thẳng vào cô khiến cô lại đứng sững nguyên tại đó. 

Tần Thiển cũng giữ nguyên tư thế, không chào hỏi gì, cũng không biểu hiện gì trên mặt, chỉ đứng nhìn xuyên qua đám đông đến nơi cô ở khoảng cách không xa, ánh mắt sâu hút và ảm đạm. Thiên Chân vẫn im lặng nhìn anh, rồi đột nhiên mỉm cười với họ. Trong nụ cười mờ nhạt ấy không bộc lộ một chút tâm trạng nào, giống như tình cờ gặp một người bạn, tỏ ý hỏi thăm. Một nỗi lo sợ đột nhiên trỗi dậy trong lòng Tần Thiển, rất nhẹ, rất nhạt, rất hỗn loạn, lại mang theo cả một nỗi đau sâu sắc. Giây phút đó, anh phát hiện ra mình gần như đã không còn nắm giữ được cô. 

“Jean, cô đã đến chậm một bước rồi, đêm nay anh ấy là của tôi”, trái lại, là Julie rời khỏi cơ thể anh và bước đến gần Thiên Chân, nói một cách ám muội vào tai cô. “Xin cứ thoải mái”, Thiên Chân vẫn mỉm cười. Tần Thiển không bỏ qua khẩu hình của cô khi nói từ “please”, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh giá. 

Thiên Chân không nhìn anh nữa, quay người bỏ đi, bước chân thong thả. Điệu hát hỗn loạn đã đến phần kết, ca sỹ lặp đi lặp lại đến khản cổ một câu. Did he know that I’ve loved him? 

Nếu như đến một ngày chúng ta có thể gặp lại nhau, em sẽ khiến cho anh cảm thấy giờ đây em đang hạnh phúc. Nhưng thực ra là em chỉ giả vờ như vậy, yêu một người không nhất định phải được ở bên người đó đến cuối đời, nói với anh rằng em hạnh phúc chỉ là vì không muốn cho anh biết thật ra em rất đau lòng. Anh dành tặng em tất cả thời gian trong quãng đời còn lại của mình. Trước đây cô đã từng nghe nói, điểm khác biệt giữa lời nói dối và lời thề là: Ở lời nói dối thì người nghe tưởng là thật, còn ở lời thề thì người nói ra tưởng là thật. 

Ra khỏi cửa, một vầng trăng tròn vành vạnh lặng lẽ treo trên bầu trời thành phố, trông trong vắt như một giọt nước mắt đang lung lay muốn rớt xuống trần gian. Tình ai nhẹ như cơn gió xuân thổi lướt qua? Cô nhìn lên bầu trời, cười không thành tiếng. 

Vừa lên taxi thì có điện thoại gọi tới. Thiên Chân nhìn màn hình nhấp nháy hồi lâu, sau đó mới nhấn nút nhận cuộc gọi. “Chào anh. Có chuyện gì thế?”, cô hỏi. 

“Chào anh?”, bên đó vọng lại một tiếng cười khe khẽ, “Chào cô, Đoạn tiểu thư, tôi là Tần Thiển.” Thiên Chân cắn chặt môi, không nói gì. “Cùng đi ăn đêm có được không?”, anh hỏi. 

“Không được, cảm ơn”, Thiên Chân từ chối bằng ngữ điệu thản nhiên, trên mặt hiện lên một vẻ gì đó không thể hiểu nổi. Rốt cuộc là anh quá thông minh, hay cô trông có vẻ ngốc nghếch? “Vì sao thế? Khó lắm mới gặp một lần, chi bằng chuyện trò chốc lát”, anh trái lại không hề bận tâm, “Sau khi em đi rồi anh mới phát hiện ra rằng hóa ra ăn cơm một mình không vui bằng hai người cùng ăn.” 

“Anh lại định bắt đầu đóng vai Tình thánh[4] đấy à?”, Thiên Chân mỉa mai, “Em không biết quãng đời còn lại của ai đó được tính như thế nào đấy.” [4] Bộ phim hài Hồng Kông do Châu Tinh Trì đóng năm 1991. “Tin anh đi, Thiên Chân”, anh nói khẽ, cười với vẻ hơi bất lực. 

Tin anh cái gì? Tin là trong lòng anh vẫn có cô dù đang hôn người phụ nữ khác hay sao? Thôi đi, cô chỉ thấy buồn nôn. “Chồng em đã nấu bữa ăn đêm chờ em về để ăn rồi”, cô thản nhiên đáp lời, phản kích một cách nhẹ nhàng. Phía máy bên kia bỗng nhiên trầm lại, vài giây sau Tần Thiển mới thấp giọng nói: “Em đừng làm cho anh nổi giận, Thiên Chân.” 

“Làm người không thể vô liêm sỉ đến mức đó được, Tần Thiển”, cô cũng lạnh lùng phản bác. “Anh đã chấp nhận để cho em đi, hy vọng anh không hối hận.” “Nếu như anh thực sự vô liêm sỉ đến mức đó thì đã không để cho em kết hôn với người đàn ông khác, cho dù trong bụng em là cái giống hoang của kẻ nào”, giọng anh bất chợt lạnh ngắt. Thiên Chân chết cứng. 

Anh mắng hay lắm, trong bụng cô chính xác là cái giống hoang của thằng khốn nạn[5] nào đó. [5] Nguyên văn “Vương bát đản”, một câu chửi rất tục của người Trung Quốc. “Vừa nãy là em chủ động đến tìm anh có đúng không?”, anh nói tiếp, “Julie đã bảo với anh việc hai người bọn em đang cạnh tranh vị trí chủ biên tờ phụ san, chủ đề cho số đầu tiên là anh.” 

“Thế thì làm sao?”, giọng Thiên Chân vẫn bình thản. “Vì sao đến rồi lại đi? Em định từ bỏ à? Không sợ thua cô ta à?”, anh hỏi. “Ai nói là em từ bỏ?”, cô cười, “Em sẽ không từ bỏ công việc của mình, bởi vì nó sẽ không phụ lòng em, bỏ ra bao nhiêu công sức thì có thể nhận được bấy nhiêu sự đền đáp.” 

Còn tình cảm thì không phải vậy. “Vậy thì được, anh còn tưởng rằng tối nay em ghen, Thiên Chân”, giọng nói của anh nghe hơi ám muội, “Hoặc là, anh có thể tính toán việc sắp xếp một lúc nào đó để em phỏng vấn anh.” “Cảm ơn, em không muốn phỏng vấn anh”, Thiên Chân cười nhạt. “Anh cứ tiếp tục giao lưu với Julie đi, em tin là anh có thể truyền cho cô ấy nhiều cảm hứng đấy.” 

“Vậy em định viết về anh thế nào?”, Tần Thiển hỏi. “Anh cứ đợi mà xem”, cô ngắt máy một cách dứt khoát. “Anh thật là tàn nhẫn, Kevin”, Anna nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi uống trà trước mặt mình, không thể không thở dài một tiếng. 

“Trung Quốc có một câu thành ngữ: Ngọc không luyện không thành khí, Jean là người quá tùy hứng, không cho cô ấy một áp lực hoặc kích động, cô ấy sẽ không cạnh tranh với người khác. Còn chúng ta làm thế này, bản chất là tạo ra sự cạnh tranh để người khác phải bộc lộ hết mình. Cô ấy không có kinh nghiệm công tác, lại là người nước ngoài, nếu không như vậy chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị người ta nuốt sống”, Tần Thiển đặt cốc trà xuống, nói ra suy nghĩ trong lòng mình. “Lần trước định làm một phiên bản tiếng Trung ở Trung Quốc đại lục, vẫn luôn cân nhắc xem ai sẽ là người đi khai phá. Tôi từng tiến cử Jean, song bọn họ vẫn còn một chút nghi ngờ về kinh nghiệm và năng lực của cô ấy, thế nên tôi mới đẩy cô ấy vào vị trí ứng cử viên chủ biên phụ san lần này, nếu như cô ấy có thể thực sự nổi bật lên, thì tiền đồ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Trái lại, cô ấy sẽ khó mà có ngày ngóc được đầu lên.” “Muốn bản thân mình có thể vượt trội thì sẽ cần trả giá bằng sự nỗ lực rất nhiều. Cô Julie đó vừa nhìn đã thấy kinh nghiệm thủ đoạn hơn hẳn Thiên Chân mấy lần rồi, nên Thiên Chân cơ bản không thể là đối thủ của Julie, nếu như muốn thắng, trừ phi mở ra một con đường khác.” 

“Thế nên anh mới ép cô ấy?”, Anna hỏi. “Phải, nhưng tôi tin tưởng cô ấy”, Tần Thiển khẽ mỉm cười. Sự bướng bỉnh của Thiên Chân anh là người rõ hơn ai hết. Ở sự việc này, anh rõ ràng đã gây khó khăn cho cô, khi đó, tinh thần chiến đấu mạnh mẽ của cô có lẽ đã bị anh kích động mà bộc phát ra. Sự chênh lệch trong thực lực của cô và Julie, lại thêm mối hận chất chứa trong lòng với anh, thế nên anh hy vọng cô sẽ tránh được hình thức phỏng vấn trực tiếp thông thường của Julie để có thể tìm được một thứ gì đó đặc biệt hơn. 

“Nếu như lần này cô ấy có thể chiến thắng, ngồi vào vị trí chủ biên tờ phụ san, khả năng sau này sẽ được điều về Trung Quốc làm tờ phiên bản tiếng Trung đó đấy.” “Đó chính là điều mà tôi muốn”, Tần Thiển ngước nhìn lên, ánh mắt sâu hun hút. “Chị biết đấy, tôi đã mở rộng thị trường ở Trung Quốc, tôi có thể theo cô ấy về nước, nhưng chồng cô ấy thì khó nói hơn. Thêm hơn hai năm nữa cậu ta có thể giành được quyền định cư vĩnh viễn, nếu như cậu ta chọn con đường về nước với Thiên Chân, vậy thì tất cả những sự cố gắng để đạt được tất cả mọi thứ ở đây sẽ trở thành vô nghĩa. Tôi biết bố mẹ cậu ta ở Trung Quốc có xảy ra một số chuyện, thế nên cậu ta hy vọng có thể đón bọn họ sang Anh sống yên ổn những năm tháng tuổi già để không còn bị người khác soi mói nữa. Vì thế quyền định cư vĩnh viễn đối với cậu ta vô cùng quan trọng. Tôi lại muốn xem xem rốt cuộc cậu ta yêu Thiên Chân đến mức nào.” “Sao chị không nói gì”, Tần Thiển nhìn sang Anna, hơi nghi hoặc về sự trầm mặc của chị ta. 

“Tôi đang nghĩ, may mà tôi không yêu phải cậu”, Anna lại thở dài thêm lần nữa. Sự khôn ngoan của người đàn ông này không phải chỉ ở mức đáng sợ thông thường, mà quả thực… thâm hiểm. “Cô có còn điều gì muốn hỏi không?”, người đàn ông đứng trước khung cửa sổ sát trần đẩy cánh cửa sổ ra thêm một chút, đưa bao thuốc lá đến sát miệng rồi ngậm lấy một điếu, châm lửa hút. 

Người phụ nữ ngồi trên ghế salon ngẩn ngơ nhìn anh, mãi sau cũng không định thần lại được. Sao lại có một người đàn ông như thế, đến cử chỉ châm thuốc mà trông cũng đẹp tới nhường này. Chỉ đáng tiếc là mối quan hệ giữa cô và anh chỉ dừng lại ở một nụ hôn. 

“Cô Julie?”, giọng nói thấp trầm nghe cực kỳ hấp dẫn lại vang lên, Tần Thiển nhìn cô mỉm cười lịch sự, song ánh mắt lại khách sáo và xa cách. “À…”, Julie định thần lại, hai má hơi nóng lên, “Điều tôi muốn hỏi anh là, anh và Jean trước đây từng là tình nhân, thế nên liệu anh có cung cấp cho cô ấy những thông tin độc? Nếu mà là như vậy thì đối với tôi rất không công bằng đấy.” “Tôi không nhận phỏng vấn với cô ấy, cũng không cung cấp cho cô ấy bất cứ tin độc nào hết. Về điểm này thì tôi có thể đảm bảo với cô”, Tần Thiển khẽ búng tàn thuốc lá, cười nhạt. 

“Vì sao vậy? Bởi vì anh không yêu cô ấy, thế nên không muốn dính dáng gì tới cô ấy nữa, hay là vì cô ấy đã mang thai đứa con của người khác, khiến anh cảm thấy không vui?”, bằng sự nhạy cảm nghề nghiệp, Julie liên tiếp hỏi. “Những câu hỏi của cô sắc sảo thật đấy, cô Julie ạ”, trong giọng nói của Tần Thiển nghe không rõ có sự biến đổi gì về cảm xúc hay không. “Cô cảm thấy tôi có tâm sự gì nào?”, anh hỏi lại. 

“Nếu như tôi là anh, có lẽ tôi sẽ rất giận, và cũng cảm thấy mất mặt nữa”, Julie cười cười, nói ra cách nghĩ thực sự từ sâu trong đáy lòng mình. “Tôi nghĩ những người đàn ông bình thường đều như vậy cả, người phụ nữ mà một giây trước còn luôn miệng nói yêu thương mình, nhưng một khắc sau đó đã có thai với người khác, dù là ai thì cũng không thể nào vui vẻ được.” “Thế nên?”, Tần Thiển nhướng mày. “Thế nên, tôi không mong muốn là anh sẽ tiếp tục qua lại với cô ta.” 

Tần Thiển lắc đầu cười, ánh mắt đầy nguy hiểm. Julie nhìn nụ cười khiến người khác khó lòng nắm bắt thoáng hiện trên môi anh với vẻ mù mờ không hiểu: “Anh….” “Để tôi nói cho cô biết cách làm của tôi”, Tần Thiển nhìn Julie, thong thả nói: “Đứa con thứ hai của cô ấy nhất định sẽ là của tôi.” 

Julie đột nhiên đờ người. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy nước biển xanh như vậy, ánh nắng mặt trời rực rỡ như vậy, bầu trời sáng trong đến vậy, ngọn gió dịu dàng đến vậy. Ánh nắng giống hệt những sợi vàng rải trên lòng bàn tay đang mở ra của cô, chảy xuống theo những kẽ giữa các ngón tay. Bên dưới là bờ biển xanh như màu đá quý. 

“Sean, đưa chị đến thăm mẹ em có được không?”, Thiên Chân khẽ khàng hỏi qua điện thoại. “Chỉ có điều đừng nói với bố em là chị đang ở Ý.” Đúng như lời Tần Thiển từng nói, vẻ đẹp của Capri là ở sự thoải mái trong yên bình. Anh quyến luyến bầu trời xán lạn ở đây, cả những con người đáng yêu ở đây, còn sự khởi đầu của cô và anh lại trong một quán cà phê giữa bầu trời mưa bụi triền miên. Sự kết thúc của họ cũng trong một đêm mưa như trút nước sau màn bắn pháo hoa trên London Eye. 

Có vẻ như trong thế giới của họ rất khó có được một ngày nắng đẹp. “Mẹ em quả thực rất đẹp”, Thiên Chân cẩn thận cúi người xuống, nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trong tấm hình trên bia mộ. Sean liếc nhìn phần bụng hơi nhô lên của cô, vẻ mặt hơi phức tạp. 

“Bố em yêu chị… Thực ra, ông ấy rất cô đơn”, thằng bé hơi do dự rồi chậm rãi nói. Thiên Chân ngẩn người. “Sean, chị còn nhớ là em không muốn chị và bố em ở cạnh nhau”, cô khẽ cười. 

“Chỉ cần là người và thứ gì khiến cho ông ấy hạnh phúc, em đều có thể chấp nhận được”, Sean đáp. “Chị có khiến cho anh ấy cảm thấy hạnh phúc không?”, Thiên Chân lặng lẽ thở dài, “Em cũng trở thành thuyết khách từ bao giờ rồi thế?” “Vì mẹ đang ở đây nghe chúng ta nói chuyện, nên em không nói dối”, Sean ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt xinh xắn là một vẻ nặng nề không phù hợp với lứa tuổi chút nào, “Thực ra em đã phát hiện ra từ lâu rồi, đối với bố em mà nói, chị không giống những người khác, thế nên em cảm thấy lo sợ, em sợ chị sẽ cướp mất ông ấy khỏi em, bởi vì em đã mất mẹ nên không muốn mất thêm bố nữa… Sau khi chị đi, bố thường xuyên ngồi ngẩn người ra trước cuốn sổ ghi lại những ý tưởng thiết kế hàng ngày, sau đó em lén giở ra xem, mới thấy mấy trang cuối cùng đều vẽ phác thảo hình chị cả.” 

Thiên Chân lại ngẩn ra. “Trước đây bố cũng chỉ vẽ mỗi mẹ và em”, Sean bổ sung, gõ thêm một nhát nữa vào trái tim cô. “Vì sao chị lại cưới người khác?”, cuối cùng không kìm chế nổi, Sean nói ra điều khiến cho mình nghi hoặc nhất vẫn để trong lòng kể từ sau lúc gặp Thiên Chân. “Chắc chắn là bố thất vọng lắm.” 

“Ông ấy còn không thất vọng bằng chị đâu, Sean”, Thiên Chân tìm lại giọng nói của mình, chậm rãi cất lời. “Sau này em không còn được ăn những món chị nấu nữa à?”, Sean nhìn cô, hỏi tiếp với vẻ đầy thất vọng. “Sao thế được, còn nhiều dịp mà”, Thiên Chân cười, chỉ vào bụng mình, “Trong này là em trai bé hoặc em gái bé sau này của em, đừng có bắt nạt người ta đấy nhé.” 

“Không phải là con của bố, em không thèm nhận.” Thằng bé ngang bướng chối từ khiến Thiên Chân không nói được gì. “Đây là kết quả cô xin nghỉ để đi Hồng Kông và Ý ư?”, Anna nhìn bản thảo trên tay rồi nhìn Thiên Chân, sắc mặt không hề thay đổi. 

“Vâng”, Thiên Chân hơi lúng túng. “Nếu như chị có chỗ nào không vừa ý, xin cứ nói cho tôi biết.” Anna nhìn người phụ nữ trẻ trông thì có vẻ bình thường trước mắt mình một lát, rồi lại xem lướt qua bản thảo. Vào giây phút đó, chị ta cuối cùng cũng hiểu vì sao người bạn thân của mình lại chung tình đến vậy với cô. “Tôi không có chỗ nào không vừa ý”, Anna nói, nhìn vẻ ngạc nhiên của Thiên Chân, “Trên thực tế, tôi thừa nhận đây là bài phỏng vấn chân dung hay nhất tôi từng đọc.” 

Thiên Chân ngẩn người, sau đó mới nhớ ra là phải nói cảm ơn. Khi đi ra khỏi cửa, thấy lòng bàn tay ướt đầm. Sự cố gắng của cô, tâm tư của cô, nỗi đau của cô… đều không phải là vô nghĩa. Kevin thời niên thiếu hay lặng lẽ kiệm lời, không làm sao hòa hợp được với đám đông. Chỉ có một lần duy nhất nổi bật lên, đó là khi anh đánh nhau vỡ đầu chảy máu với bạn học, bởi vì đứa kia nói xấu mẹ anh, nói anh là đứa trẻ không có ai thèm quan tâm. 

Kết quả cuối cùng là đứa bạn học kia hễ nhìn thấy anh là quay người bỏ trốn. Thực ra anh cơ bản không muốn gây sự nữa, vào chính cái ngày đánh lộn đó, đối mặt với người mẹ giận dữ vì thầy giáo gửi thông báo về nhà, anh đã quỳ ở ngoài vườn đến tận nửa đêm. Cũng có những lúc anh ngây thơ tinh nghịch, thích tưới hoa, anh dùng vòi nước phun thành hình cầu vồng dưới ánh nắng mặt trời. Có lần còn làm cho người cha hiếm khi trông thấy mặt ướt lướt thướt như gà nhúng nước sôi, không biết có phải cố ý hay không. Anh thích lặn, tới mức gần như nghiện. Càng lặn càng sâu, càng lặn càng xa. 

Có một lần rất lâu không ngoi lên bờ. Khi bạn bè kéo được lên, lúc mở mắt ra câu đầu tiên anh nói là: Tớ rất muốn ở lại đó. Giống như người đàn ông trong “The big blue”[6]. Có lẽ làn nước màu xanh ngắt và u tịch chết người ấy có thể khiến anh tìm thấy sự yên ổn trong cõi lòng. Không ai biết được anh nhìn thấy thứ gì, nghĩ đến thứ gì khi ở đó, có lẽ, những ấn tượng ấy đã lặng lẽ tan chảy vào những nét vẽ của anh. 

[6] Bộ phim được trình chiếu ở Pháp năm 1988, nhân vật chính là Jacques, một chàng trai ham mê lặn biển. Khi đã trở thành một nhà khoa học, Jacques từng lặn vài phút dưới làn nước đóng băng để so sánh sức chịu đựng của con người với cá heo. … Bao nhiêu năm ở Ý. 

Sau những ngày hè rực rỡ với ánh nắng chói chang là những đêm mưa không ngớt. Anh vùi khuôn mặt vào chiếc ga trải giường trắng tinh và lạnh giá, lần thứ hai trong đời bật khóc. Tất cả sự ấm áp trong cuộc sống đều đã trôi đi mất, khiến cho anh cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Tuy vậy, anh đã không còn là cậu thiếu niên bất lực, chỉ có thể đứng lặng lẽ trong một góc tối tăm nghe tiếng hát đầy ai oán của mẹ mình. 

Anh đã là Kevin Chun, là bố của một đứa trẻ. Khi một người không thể có được nữa, vậy thì điều duy nhất anh ta có thể làm là khiến cho mình không bao giờ quên. Dù cho ký ức đó có đau đớn tới đâu. 

Tôi từng hỏi anh ấy, giám đốc Tần, phải chăng trong trái tim anh cũng có một lỗ hổng đen ngòm? Nó sâu không thấy đáy và hút đi tất cả hạnh phúc, niềm đam mê, sự rung động và khát vọng của anh? Anh ấy cười nói sang chuyện khác để tránh phải trả lời. 

Nhưng câu trả lời thực ra đã quá rõ ràng. Nếu như trải qua những bi hoan ly hợp, yêu đến chết đi sống lại, phải chăng sẽ không còn có được niềm vui một cách dễ dàng? Giống như đại dương sâu thẳm mà chúng ta không thể nào hiểu được, nó ngấm ngầm chảy những dòng dữ dội nhưng trên bề mặt thì lặng lẽ không biểu hiện ra. 

Cũng giống như những tác phẩm dưới ngòi bút của anh. … Bạn hoặc là yêu hoặc là ghét anh ta, chứ tuyệt đối không thể chỉ là thích anh ta. 

Tần Thiển nhìn câu dẫn đề trên trang tạp chí, không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ có bàn tay nắm chặt lại là bộc lộ tâm trạng đầy xáo động của anh lúc ấy. Anh biết Thiên Chân là người thông minh mẫn tiệp, song không ngờ rằng cô ấy lại quay về Hồng Kông và sang cả Ý, chỉ để viết một bài báo về chân dung anh. Tiêu đề bài viết của cô là: Một Kevin Chun khác trên đời. 

Anh nhìn chằm chằm vào trang tạp chí, hệt như đọc một câu chuyện khác, những ký ức bụi phủ đó lần lượt hiện về từng cái một ngay trước mắt, những nhân vật và câu chuyện bên trong đó khiến anh vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Đột nhiên anh lại muốn gặp cô, rất muốn được nhìn thấy cô một cái. “A lô?”, nghe thấy giọng nói mềm mại bên kia, anh lại cảm thấy vành mắt mình hơi nóng nóng. 

“Vì sao lại tùy tiện đến vậy, đã mang thai còn ngồi máy bay chạy đi, chạy lại?”, vừa mở đầu đã là một lời trách móc không sao kiềm chế được. “Em vẫn bình thường”, giọng nói bướng bỉnh vang lên, “Nếu không thì anh có thể hỏi Sean, em và thằng bé ngồi cùng chuyến bay về London.” “Anh biết”, Tần Thiển thở dài, giọng đột nhiên nhẹ nhàng tới mức lạ kỳ, “Chuyến bay lúc hoàng hôn, cảnh tượng đẹp vô cùng.” 

“Phải”, tâm trạng của cô bất giác bị cuốn theo anh. Đường chân trời lúc chạng vạng bất chợt nở ra những tia sáng như pháo hoa rực rỡ, trên tầng mây cuồn cuộn là một màu đỏ sậm và xanh mờ, trông huyền ảo như cực quang. “Lệnh tôn[7] có nhờ em chuyển tới anh một câu”, kiểm soát lại tâm trạng của mình, Thiên Chân bình thản nói. 

[7] Cha. Ở đây Thiên Chân muốn dùng từ khách sáo, trang trọng một cách mỉa mai với Tần Thiển. “Em có gặp ông ấy à?”, Tần Thiển nhẹ nhàng. “Phải. Tóc ông ấy đã bạc hết cả rồi, nhưng tinh thần thì vẫn còn rất tốt”, cô nói khẽ. “Ông ấy nói, ông ấy tự hào vì anh, lâu rồi không gặp nên rất nhớ, hy vọng rằng anh đừng oán trách ông ấy nữa. Còn nữa, nếu như một ngày nào đó ông ấy ra đi, hy vọng rằng có thể được nằm cùng chỗ với mẹ vợ anh.” 

Bên kia điện thoại đột nhiên rơi vào im lặng. “Cảm ơn em, Thiên Chân”, không biết phải bao lâu sau đó mới nghe thấy tiếng anh nói nhỏ. “Cảm ơn em cái gì?”, cô chậm rãi nói. “Em chỉ tiện thể truyền đạt lại thôi, còn việc viết bài báo đó cũng là nhiệm vụ phải làm.” 

“Cảm ơn em… đã hiểu anh.” Giọng nói thấp trầm hấp dẫn của anh xuyên thẳng vào tai cô, thấm vào cả trong lòng. Thực ra anh cũng rất hiểu cô. Chỉ có điều, khi cô cần đến anh thì anh lại chọn cách giả như không hiểu. 

Thiên Chân không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng tắt máy. Sợi dây lòng đã đứt, dù thế nào cũng không sao khơi lên được, cô cũng không còn đủ lòng tin để tấu lên khúc nhạc của ngày xưa. “Đã đọc bài báo viết về Kevin Chun trên tờ phụ san số này chưa?”, một người lên tiếng hỏi. 

“Đương nhiên là đọc rồi, đang hot mà”, một giọng khác trả lời. “Nghe nói Julie tức điên lên, sau này tờ phụ san là thiên hạ của Jean rồi.” “Thực ra viết rất hay, rốt cuộc thì mối quan hệ của cô ấy và Kevin Chun không hề hời hợt.” “Nhưng chẳng phải trong cuộc họp Anna đã nói rằng Jean thậm chí còn không phỏng vấn bản thân Kevin, mà chỉ khéo léo tiếp cận ở phương diện khác bằng cách gặp những người ở xung quanh anh ta và đến những nơi anh ta từng sống ư?” 

“Lời nói của Anna thì có thể tin được bao nhiêu? Ai mà biết được có phải là cố ý ưu ái hay không. Nghe nói chị ta và Kevin khi còn ở Ý đã là bạn thân, từ khi Jean mới vào làm việc đến nay vẫn luôn thuận lợi, nếu bảo bên trong không có vấn đề thì ai mà tin được.” Cánh cửa mở ra rồi khép lại, những lời bàn tán lập tức tắt ngóm. Thiên Chân đi ra ngoài, nhìn mình ở trong gương, thấy hai má bất chợt hơi đỏ lên vì sự xao động trong tâm trạng. 

Cô hơi không vui. Giống như đang cao hứng, nhưng bỗng nhiên bị người ta hắt cho gáo nước lạnh vậy. Đã không muốn biết đến tất cả những chuyện thị phi ở bên ngoài, nhưng hết chuyện này tới chuyện khác vẫn cứ không mời mà đến. 

Mọi chuyện ở trên đời, cứ nói cái gì mà không còn chút nợ nần, cái gì mà không vướng víu chẳng bận tâm, đều là không thể được. Việc mình đã từng làm, có liên quan dính líu đến ai đều như hình với bóng, nếu cho rằng đã có thể quên đi một cách sạch trơn thì chỉ là dối mình gạt người; cho rằng xa ngàn núi vạn sông thì cũng vẫn cứ ở cùng dưới một bầu trời, dù là bản thân mình không muốn, nhưng người ở bên cạnh mình vẫn nhắc mình nhớ lại những điều đó một cách rõ ràng, không lúc nào quên được. Mắc nợ trong quá khứ, hiện tại phải trả từng tý một, không ai có thể tránh được điều này. Trong lúc đang mê mải, tiếng đóng cửa làm Thiên Chân giật mình tỉnh lại. 

Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế salon đang ngồi, mở to đôi mắt mơ màng vì buồn ngủ nhìn Trần Úc đã cởi xong giày và đang đi vào phòng khách. “Sao anh về muộn thế?”, cô đón lấy chiếc áo khoác anh vừa cởi ra, “Anh đã ăn tối chưa, em nấu cho anh món gì ăn đêm nhé?” “Không cần, cảm ơn”, giọng Trần Úc nghe lạnh nhạt. 

“Anh sao thế?”, Thiên Chân cảm thấy có gì đó không bình thường, sau đó ngửi thấy mùi rượu trên người anh, “Anh uống rượu à?” “Uống một chút, không có gì. Em đi ngủ đi”, anh đáp rồi đi thẳng lên tầng. “Trần Úc”, Thiên Chân gọi giật chồng lại, cắn môi nhìn anh. 

Trần Úc đứng ở góc quặt của cầu thang, nhìn gương mặt bướng bỉnh của cô với vẻ đứng trên cao nhìn xuống. Anh biết, với người nhạy cảm như cô, hai bên lại đã quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, chỉ nhìn thoáng qua là cô có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng khác thường ở anh. Phải rồi, quen biết bao nhiêu năm… Thế nhưng anh vẫn không thể tìm thấy trái tim cô. 

Anh không muốn nghĩ xem liệu có phải người đàn ông đó chỉ cần một phút, thậm chí một giây là đã có thể chống lại cả mười năm của bọn họ hay không. Anh quay người đi xuống, chậm rãi từng bước tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho anh rối ruột rối gan đó, giọng nói hơi khàn đi vì men rượu: “Em hãy nói cho anh, Thiên Chân, hiện giờ rốt cuộc là em yêu hay hận anh ta?” Thiên Chân đột nhiên mở to mắt. 

Cô sẽ không biết được là anh đã hối hận đến thế nào vì trót mua tờ tạp chí đó vào giờ nghỉ trưa hôm nay. Cô cũng sẽ không biết được khi anh đọc được một câu đó, trong lòng anh cảm thấy điều gì. Bạn hoặc là yêu hoặc là ghét anh ta, chứ tuyệt đối không thể chỉ là thích anh ta. 

Một câu thực sự ấn tượng, chết tiệt. Thế nhưng nó lại là câu cô dùng để hình dung về người đàn ông đó. “Đó chỉ là một cái tiêu đề, chẳng đại diện cho cái gì cả”, Thiên Chân cuối cùng cũng ý thức được mấu chốt của vấn đề là gì. 

“Thế ư?”, Trần Úc khẽ cười nhạt. “Có lẽ đến chính bản thân mình cũng không rõ nữa.” “Em nói em đi Hồng Kông và Ý vì công việc, anh đã tin, nhưng hóa ra em đi là vì anh ta”, tâm trạng của anh đã trở nên căng thẳng hết mức. “Em không phải vậy, nếu là người khác thì em cũng làm như thế thôi”, Thiên Chân cố gắng giải thích cho rõ ràng. “Không phải em làm vì anh ấy, em làm là vì tiền đồ sự nghiệp của mình.” 

“Tiền đồ sự nghiệp của em?”, Trần Úc nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, “Em làm trong lĩnh vực này, đến đâu mà chẳng có thể phối hợp với anh ta. Em không ngây thơ tới mức tưởng rằng tất cả những thành quả mình có được bây giờ đều là do chính khả năng của mình mang lại đấy chứ? Con người gã họ Tần đó bản lĩnh lớn tới đâu, trong lòng cả em và anh đều quá rõ.” “Anh không tin tưởng em à?”, giọng nói của Thiên Chân đột nhiên lạnh giá. Trần Úc nhìn cô, nghiến chặt hàm răng: “Phải, anh không tin.” 

“Nếu đã như vậy thì sau này chúng ta làm sao có thể sống cùng nhau đây?”, Thiên Chân nhìn anh, nói khẽ khàng. “Anh tưởng rằng câu này nên do anh hỏi em mới phải”, Trần Úc độp lại. Thiên Chân im lặng một lúc lâu, quyết định thỏa hiệp: “Trần Úc, em không muốn giữa chúng ta lại trở thành thế này.” 

“Em cho rằng anh muốn chắc?”, anh cười nhạt. “Nếu là anh, em sẽ thế nào? Tất cả mọi người đều biết vợ anh là tình nhân cũ của Kevin Chun, lại mới viết một bài báo có liên quan đến anh ta. Em đã từng nghĩ tới hay chưa, anh phải làm thế nào để đối mặt với những câu hỏi và ánh mắt giễu cợt của bạn bè đồng nghiệp đây?” “Anh vẫn còn cơ hội lựa chọn”, Thiên Chân nhìn Trần Úc nói một cách bình tĩnh. “Em nói gì?”, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay của Trần Úc hoàn toàn bùng phát, “Em có lương tâm không vậy hả Đoạn Thiên Chân?” 

Nhẹ nhàng an ủi anh mấy câu không được hay sao? Cho dù là lừa gạt anh, nói người cô yêu là anh thì cũng có chết đâu? Anh đã khổ sở suốt cả một ngày, nhưng cô lại chỉ vứt cho anh một câu “Anh vẫn còn cơ hội lựa chọn” hay sao? Đến anh cũng cảm thấy mình dở khóc, dở cười. “Em thật tàn nhẫn, Thiên Chân”, anh giật lấy chiếc áo khoác trong tay cô, sải chân bước ra ngoài cửa. “Anh không còn gì để nói nữa.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.