- NamTrạch Lễ đáng ghét, Nam Trạch Lễ đáng ghét! Tôi chém chết cậu, tôi chémchết cậu, thái cậu thành tương thịt! - Bộ Tinh Bảo nổi giận với miếngthịt bò cầm trong tay, cô cắt vụn mọi thứ mình tìm thấy, sau đó cho tấtcả vào một cái đĩa để bên cạnh.
- BộTinh Bảo, xong chưa? Tôi sắp chết đói rồi! – Nam Trạch Lễ ngủ một giấcrồi tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng Bộ Tinh Bảo đâu, chiếc bàn ở đằng xa trống không, ngay cả trong không khí cũng có mùi đặc trưng của vùngnúi, không có chút mùi thơm của thức ăn nào.
- Chưa. – Cô không buồn ngẩng đầu lên, miệng nói, tay vẫn thoăn thoắt làm việc,nhát dao này nặng nề hơn nhát dao trước, miếng thịt bò bị cô băm nát tơi tả.
- Côthái thịt việc gì phải mạnh tay thế? – Nam Trạch Lễ nghi ngờ bước chânvào phòng bếp, nhìn thấy một đĩa toàn là thịt vụn, không phân biệt đượccái gì với cái gì. Rau và thịt thì trộn lẫn vào nhau, đã thế chỗ sốnglẫn với chỗ chín, thịt nạc lẫn với thịt mỡ. Thịt bò và thịt gà mà cậudày công chuẩn bị từ trước bị cô băm nhỏ, vết máu bắn tung tóe cả lêntường.
- Tôithích thế, thì sao? – Nhớ lại những lời cậu khen Hâm Hoạch có thân hìnhđẹp là cô lại nổi giận, muốn khen thì khen ở trong lòng, việc gì cứ phải nói ra miệng? Có phải vì muốn chọc tức cô không?
Con daosáng loang loáng huơ huơ trước mặt Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giận dữ khiến cậu bất giác bật cười, lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-hon-em-mot-cai-nao/3083126/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.