Sau khi ăn tối xong, tôi xin phép mọi người ra khu vườn sau nhà ngồi cho yên tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện.
Đang mải nghĩ vu vơ. Bỗng có tiếng bước chân tiến lại gần tôi. Và sau đó dừng hẳn. Tôi quay đầu lại. Là anh, đứng ở một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần tôi.
Anh lên tiếng trước:
- “Chắc em cũng nghe thấy lời anh nói với mẹ từ nãy”
- “Chúng ta không hợp vả lại anh cũng có bạn gái rồi”
- “Sau này em sẽ gặp được ý trung nhân thôi”
- “Mong em cũng không đồng ý cuộc hôn nhân sắp đặt này”
Câu nói của anh làm tôi đau thật đấy. Anh chán ghét cuộc hôn nhân này vậy sao. Tôi không biết phải trả lời anh thế nào. Dối lòng mình nói đồng ý. Hay từ chối rồi kể anh nghe những chuyện Khánh Chi đã làm với tôi.
Liệu anh có tin tôi…?
Không cần anh trả lời câu hỏi trong lòng này. Người ngoài cũng biết đáp án là gì và cả tôi cũng vậy.
Nói xong anh liền quay lại vào nhà. Cuối cùng, vẫn chỉ để lại cho tôi bóng lưng lạnh lẽo. Tối rồi, không còn ánh dương nữa chỉ có màn đêm hiu quạnh bao trùm lấy tôi mà thôi.
Lần đầu tiên, tôi thật sự ghen tị với Khánh Chi. Tôi cũng muốn thử năm tay anh dù chỉ một lần. Tôi muốn anh mỉm cười với tôi với khuôn mặt ấm áp như năm đó. Không phải như bây giờ. Thật lạnh lùng và xa cách.
Anh gần ngày trước mắt tôi. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931478/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.