Mặc kệ đầu gối chảy máu không ngừng. Tôi bước từng bước về nhà. Thật chậm, thật chậm.
Một hồi, cũng đến nhà tôi. Tiến vào nhà, mở đèn lên. Một khoảng không trống rỗng. Vì bố mẹ tôi về quê rồi. Cuối cùng, chỉ có mình tôi ở lại. Trong mọi chuyện. Mọi lúc, mọi nơi đều chỉ một mình.
Đầu tôi không ngừng quay cuồng giữa những dòng suy nghĩ vụn vặt.
Đứng im trước phòng khách một lúc. Tôi mới nhận ra cổ họng tôi đã khô khốc từ bao giờ. Nhưng tôi chẳng còn sức để đi nữa. Tôi ngã quỵ xuống sàn nhà bóng loáng mà lạnh lẽo.
Tôi chìm vào giấc mộng sau một ngày mệt mỏi. Vết thương còn chưa rửa và bôi thuốc.
Tôi mơ thấy. Mình bị anh đánh đập, bên cạnh là cô ta đang cười nhạo, bêu xấu tôi. Đến cả trong mơ, tôi cũng không được yên ổn với mấy người sao?
“Cộc cộc”- tiếng gõ cửa vang lên không ngừng kèm giọng nói đanh thép:
- “Cô Ngọc Chi có ở trong đấy không. Tôi biết cô ở trong mời cô đi ra gặp chúng tôi”
Lúc này, tôi mơ màng tỉnh dậy với đôi mắt sưng tấy và cái đầu đau như búa bổ. Nhìn đồng hồ. Đã 10h sáng rồi. Tôi vừa đứng lên thì liền ngã xuống sàn. Nhìn xuống, chợt nhớ quên chưa xử lí vết thương. Đầu gối trắng của tôi giờ đây đỏ ửng vì máu.
“Cộc cộc”- tiếng gõ cửa lại vang lên
- “Cô Ngọc Chi xin mở cửa cho chúng tôi”-Họ nói
Tôi vịn tay vào thành ghế. Từ từ đứng lên. Đến trước cửa nhìn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931475/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.