Nhưng mà…..cái giường. Nó bằng gỗ và không có đệm. Bụi bám đầy dù tôi có lau mãi cũng không hết.
Trong phòng còn một cái tủ. Tôi nhanh chân tiến lại gần xem chăn gối có được để trong đấy không. Nhưng mở ra thì trống rỗng. Đã tối rồi, tôi không thể phiền bác giúp việc lấy hộ những thứ đó.
May thay, sàn nhà lại sạch. Tôi tiến đến vali. Lấy một vài quần áo dày. Để xuống sàn làm đệm. Lấy thêm một cái áo khoác làm chăn.
Trời mùa hè nhưng sao tối nay lại lạnh đến vậy. Tôi co mình lại tự ôm lấy bản thân. Nước mắt không kìm được lại rơi khóc nghĩ đến anh lúc nãy. Sao tôi có thể tin anh sau bao nhiêu lần ngu ngốc vậy nhỉ. Mọi người cũng thấy tôi ngu lắm đúng không.
Phải chăng, yêu anh là sai sao?
Tôi không chịu được. Trong người lại bức rức khó tả. Người mệt lả cả ra nhưng vẫn cố gượng dậy lấy túi xách. Bên trong là hộp thuốc.
Tôi run rẩy mở hộp ra cơ mà hết thuốc rồi. Hôm nay, đến cả “người bạn thân” cũng bỏ tôi. Tôi nghĩ “là đang chịu trừng phạt sau cái chết của bố mẹ sao”
Thật nực cười. Ông trời thật biết trêu ngươi người khác. Nhất là tôi.
Tôi tự đập tay vào đầu mình. Tự cấu tay chân đến chảy máu. Những vết thương tự hại bản thân khi còn trong tù còn chưa mờ hết. Sẹo chồng chất sẹo.
Mọi người đừng nghĩ tôi đau. Tôi chính là không đau. Một chút cũng không. Nhưng bên trong, tim tôi đau. Thật đau, cả thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931463/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.