Anh để lại bóng lưng cho tôi. Tay thì ôm cô ta giống như năm đó.
Tôi biết. Anh lần này cũng sẽ không tin tôi. Tôi biết khi về nhà anh sẽ giết chết tôi dù là gián tiếp hay trực tiếp.
——————-
- “Ngọc Chi cô đâu rồi”
- “Ngọc Chi cô ra đây cho tôi”
Lâm Phong trong lúc Khánh Chi chưa tỉnh, về nhà tính xổ với tôi. Tôi chậm rãi bước từ phòng ra. Vừa nhìn thấy tôi, anh không nghĩ ngợi gì liền kéo tay tôi vào nhà kho.
- “Anh từ từ, anh đang làm em và con sợ.”- tôi run rẩy lên tiếng
- “Sợ, loại như cô mà cũng biết sợ”
- “Tại sao đẩy Khánh Chi”
- “Nói”- anh quát
- “Em không có, là Khánh Chi cố tình”-tôi lắc đầu không ngừng
- “Tận mắt tôi chứng kiến mà cô dám không nhận. Nếu không nhận thì ở trong này mà suy nghĩ đi”
Nói rồi anh quay lưng bước đi. Nhưng anh mới bước đến bước thứ hai, tôi không chịu được nữa hét lên:
- “Anh lúc nào cũng tin Khánh Chi. Tại sao? Cô ta vốn không tốt đẹp đến vậy”
- “Cô im miệng. Khánh Chi không tốt vậy chẳng lẽ cô tốt”-Anh nhướng mày
- “Em luôn ở sau anh. Chỉ cần anh quay đầu lại có thể thấy em. Em luôn cố nhích từng chút một để thật gần anh.”
- “Em không cần anh phải đáp lại nhưng đừng có tổn thương em. Em cũng là người. Em biết đau.”
- “Anh nhớ không anh từng nói sẽ “bảo vệ em” nhưng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931447/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.