Tôi là Vũ Minh. Người yêu Ngọc Chi cả một một đời.
Tôi gặp em khi tôi ở độ tuổi 17. Chỉ là một thằng không cha mẹ, không nhà cửa. Và không thể với tới em.
Cũng như bao ngày, tôi ngồi trong một con hẻm nhỏ. Dựng bìa nhựa tạo thành nhà. Người bẩn thỉu, mái tóc dài và bết. Ăn đồ ăn thừa người ta bỏ đi. Hằng ngày, bị kẻ xấu lăng mạ.
Trong nhưng lúc tăm tối đó của tôi. Em bước đến cứu rỗi linh hồn tôi. Chỉ là 1 tuần nhưng đối với tôi rất nhiều rồi.
Em mang nước, đồ ăn đến cho tôi. Còn ngồi trò chuyện với tôi nữa. Tôi chẳng dám ngồi gần em. Tôi sợ em thấy bẩn. Tôi không muốn vấy bẩn sự trong khiết từ em.
Tôi thầm đặt tên em là “ngôi sao nhỏ”. Một “ngôi sao nhỏ” làm bừng sáng cả bầu trời đen tối của tôi.
Sang ngày thứ 8, tôi vẫn luôn chờ em đến. Hôm đó mưa lớn, còn có sấm nữa. Tôi sợ lắm. Nhưng đợi mãi đợi mãi chẳng thấy bóng em đâu. Ngày này qua tháng nọ, tôi vẫn luôn chờ em.
Không biết em còn nhớ không. Em từng nói “Nhân sinh như ánh chớp giữa hư vô. Phải sống thật tốt thì thế giới mới tốt lại với mình.”
Tôi vẫn luôn nhớ câu nói này của em. Cụ thể là….nhớ em.
Và rồi tôi quyết định, chờ đợi mãi cũng chẳng có ích gì. Tôi đi xin làm ở một quán nước nhỏ. Nhịn ăn nhịn mặc để tích tiền đi học nghề. Năm 20 tuổi, một người đàn ông bước đến bên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duong-quay-dau-nhin-toi/2931417/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.