Từ khi tỏ tình đến nay, Thân Bích cứ như người mất hồn, đầu óc cứ để trên mây, thỉnh thoảng lại cứ nghe câu: "Bích, tập trung", "Bích, đừng ở trên mây nữa", cậu cứ như vậy. Con người Thân Bích vốn dĩ đa sầu, đa cảm, nghĩ gì nói đó, dám nghĩ dám làm, năng động, vui vẻ, thế mà từ sau bữa đó lại trở thành con người âu sầu như vậy. Nhật Băng cũng cảm thấy xót. Chính là cô cũng từng trải qua một lần nên cũng rất hiểu. Thân Bích từ trước đến nay việc gì cũng có thể vượt qua nhưng e cú sốc lần này là quá lớn, cậu ta dù gì cũng là thích tên đó cũng gần một năm, trong đầu chỉ có hình ảnh của mình hắn, vậy mà bây giờ nói bỏ là bỏ thì không thể. Tâm tư của Thân Bích, hận thì cũng không thể hận, nhưng tức thì cũng không thể, trách tên đó bạc tình bạc nghĩa lại càng không thể, chính là tự trách bản thân tự đơn phương dấn hết tình cảm của mình cho hắn, nghĩ lại thấy thật ngu ngốc. Thấy hắn kết giao Y Tuyên rồi mà còn lại nghĩ với lòng chân thành có thể cảm hóa được hắn, nhưng không thể cảm hóa đã vậy còn tự rước sầu vào thân. Tình cảm thật là phiền phức, nhìn mà lại không thể chạm thì lại bức rức khó chịu, nhưng nếu không chạm thì lại hối hận mặc dù biết rằng kết cục sẽ bi ai.
Thời gian ba tháng hè này đối với Thân Bích chính là dày vò, ngủ cũng là hình ảnh lúc đó, ăn cũng là hình ảnh lúc đó, day dứt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duoc-yeu-em/185260/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.