Kết quả sau một tháng nghỉ dưỡng, ăn đồ ăn của tiểu nương tử cùng với đồ-ăn-ăn-mãi-không-ngán thì Trúc Đình đã hồi phục một cách thần kì, có thể nói là lập kỉ lục người bị xe đâm mà vẫn sức lực tràn trề đến độ muốn phát tiết. Thời gian vào học cũng đã bắt đầu, Trúc Đình được xuất viện nhưng việc không vận động mạnh hay chạy nhảy nhiều là điều đương nhiên. Việc mà hắn giỏi nhất chính là giả bộ, hắn cứ giả vờ đi loạng choạng như thể thương tích còn trầm trọng để Thân Bích dìu hắn đi, sẵn dịp hắn sẽ ngậm ngậm lấy tai cậu mà mút lấy mút để, tên này đúng là không tiết tháo mà. Thôi thì cứ mặc kệ hắn đi, hắn ngậm chán thì thôi.
Hai người hiện tại học chung trường đại học L, được xếp chung phòng 43, căn phòng cũng không tính là quá rộng nhưng đủ để hai người đàn ông sinh hoạt, giường hai tầng cũng khá rộng, phòng tắm có nước lạnh, nước nóng, nói chung là đầy đủ tiện nghi. Đặt quần áo vào tủ, rồi sắp xếp đồ đạc, dọn dẹp phòng thì cũng đã mệt lả người. Thân Bích nằm bẹp lên giường đã được dọn dẹp trải ga kĩ càng, cảm thấy không còn gì sướng hơn, nằm uốn éo mấy cái, "À" cậu thở một hơi thật dài, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Chưa đầy 5 giây sau, trên người có cảm giác nặng, mở mắt ra thì thấy gương mặt phóng đại của Trúc Đình.
"Cậu đi xuống đi, nặng muốn chết" - Cậu cố gắng đẩy hắn ra.
"Mệt quá xuống không nổi" - Hắn còn lưu manh ịch ịch ghì người xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duoc-yeu-em/1494952/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.