"Trúc Đình, Trúc Đình, cậu tỉnh lại cho tôi, cậu mau mở mắt ra, cậu mau mở mắt ra cho tôi, chẳng phải cậu đã nói là lấy bản thân ra thề sao, cậu mau mở mắt ra, cậu mà không chịu mở mắt đừng mơ tôi sẽ tha thứ cho cậu, cậu mau mở mắt ra!!!!!!!" - Thân Bích ôm lấy đầu Trúc Đình, hoảng loạn nói vô ngôn loạn ngữ, khóc trong tức giận yêu cầu Trúc Đình mau mở mắt. Mọi người xung quanh cứ nhìn về một đống hỗn độn bên này nhưng chỉ là bàn tán thị phi, không một ai gọi một cú điện thoại cho cấp cứu. Cứ mặc Thân Bích ôm lấy Trúc Đình mà gào khóc, mặc cho cậu thúc giục hắn mở mắt, mặc cho cậu đang cảm thấy chìm trong cảm giác tội lỗi.
Những người bạn từ trong nhà hàng sau khi nghe tiếng hoảng loạn ở bên ngoài mà đi ra xem có chuyện gì, thì thấy một cỗ hỗn độn, Thân Bích đang quỳ sụp xuống mà ôm Trúc Đình, đã vậy còn gào thét than khóc.
Nhật Băng hớt hải chạy đến: "Có chuyện gì vậy Bích?"
Thân Bích mặt mũi khóc không thành ra dạng gì trả lời: "Băng, hắn.... hắn.... hắn vì tớ mà... "
Nói rồi cậu ôm chặt lấy Trúc Đình mà khóc dữ dội hơn, những người bạn vô cùng nhanh chóng gọi cho cấp cứu, nửa giờ sau tiếng xe cấp cứu đã có mặt ở hiện trường. Xe chở đã chuẩn bị sẵn sàng để cho người nằm lên nhưng vấn đề là Thân Bích đang bị hoảng loạn.
"Cậu mau buông cậu ta ra chúng tôi mới... " - Bác sĩ chưa kịp nói dứt câu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-duoc-yeu-em/1494949/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.