Giờ phút này Ôn Lê không còn thời gian để sợ hãi nữa, cô cố hết sức leo lên trên bờ tường, xong thì nhìn Hạ Si Lễ lùi lại lấy đà vài bước, một tay bám tường nhảy lên. Động tác nhảy lên của anh lưu loát, đáp xuống cũng nhẹ nhàng.
Trịnh Chí Hồng đuổi theo ở phía sau: “Đừng chạy, đứng lại cho tôi!”
“Nhảy đi.” Hạ Si Lễ đứng ở dưới, “Tôi đỡ em.”
Nhìn thấy Trịnh Chí Hồng đuổi tới ngày càng gần, Ôn Lê hết cách chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nhảy xuống.
Trong phút chốc, Ôn Lê tưởng chừng như trái tim mình đã ngừng đập.
Hạ Si Lễ tiến lên một bước, vững vàng ôm lấy cô, tay anh mạnh mẽ siết chặt eo nhỏ của Ôn Lê.
Ôn Lê tựa đầu dưới cằm Hạ Si Lễ, ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng trên người anh, bàn tay đặt trên eo cô vừa rắn chắc vừa nóng bỏng, anh chỉ cần một vòng tay đã có thể ôm trọn eo cô.
Tay của anh cũng không dám dừng lại trên cái eo mê người kia quá lâu, chỉ một giây sau anh đã nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
Hạ Si Lễ nhướng mày, hơi thở anh dừng lại bên tai cô: “Em sợ à?”
Nhịp tim của Ôn Lê dần bình tĩnh lại, cô lắc đầu: “Em không sợ.”
Hạ Si Lễ nhướng mày, đáy mắt thoáng chút ngạc nhiên, đột nhiên anh bật cười: “Được đó, dũng cảm quá ta.”
Ôn Lê cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng thịt nướng.
Trên đường đi, Ôn Lê nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-anh-den-cung-gio/3549661/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.