Cuối cùng thì ngày này vẫn cứ đến, nhìn người mình từng coi là mơ ước kia bước đi vời vợi xa xôi. Sau đó thì hiểu ra, có những ước mơ dù nỗ lực cũng không thể đạt được.
Ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn lên máy bay quay về thành phố A. Chỉ bởi vì hôm qua có người chủ động nói đến thành phố G gặp anh, anh đã không thể chờ đợi được mà chui đầu vào lưới. Trương Tử Lương ngăn không nổi mình, lên giọng mắng, “Hôm qua đến, hôm nay đi, cậu có bệnh đấy hả?”
Ôn Hành Viễn nở nụ cười lười biếng, “Cậu có thuốc à?”.
Trương Tử Lương lắc đầu, “có cũng không thể cứu chữa được người mắc bệnh đã ăn sâu vào xương tủy như cậu”.
Đáy mắt Ôn Hành Viễn tràn ngập ý cười, “Tôi đã đồng ý với Si Nhan là dẫn cô ấy đi xem hoa cải”.
“Hoa cải?”, Trương Tử Lương cười vang, “Tổng Giám đốc Ôn, cách cậu theo đuổi con gái là thế này sao? Chỉ đi xem hoa cải thôi?”, anh giơ ngón tay cái, “Tài hoa thật đấy!”.
Ôn Hành Viễn có vẻ ngượng ngùng, đưa tay vò mái tóc ngắn, “Cô ấy thích vậy”.
Trương Tử Lương cảm thấy nếu cứ tiếp tục cười thế này thật là không có nghĩa khí, dù sao thì chuyện có liên quan đến hạnh phúc cả đời của người anh em, anh nên nghiêm túc hơn, nhưng anh không thể nhịn nổi. Cười đủ, anh vờ như thở dài nói, “Tốt lắm, yêu cầu đơn giản. Chỉ tiếc cho thân thế của Tổng Giám đốc Ôn không có đất dụng võ, phải vậy không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ai-sanh-cung-troi-dat/2393504/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.