Đang bận rộn tới độ quay mòng mòng thì điện thoại của Ôn Hành Viễn gọi đến. Giọng nói uể oải của anh, như vừa ngủ dậy, “Tiểu Nhan, còn bao lâu nữa em mới tan làm? Em có thể về sớm không?“.
Si Nhan nhìn đồng hồ, mới ba giờ chiều, “Sáng nay em đã muộn làm rồi, hiện giờ còn muốn về sớm, anh muốn em thôi việc hả?“.
Tối qua, họ ở một đêm trên núi, sáng nay xuống núi, biết tối qua Ôn Hành Viễn ngủ không ngon, Si Nhan kiên trì đưa anh về nhà nghỉ ngơi trước rồi mới đi làm. Kết quả lúc sắp ra khỏi nhà, anh không nỡ để cô đi, hại cô muộn những bốn mươi phút.
Ôn Hành Viễn phớt lờ lời cô nói, trả lời, “Thôi việc thì thôi việc, anh nuôi em!“.
Si Nhan cười nhạo, “Tổng Giám đốc Ôn cũng giàu có quá nhỉ!“.
Ôn Hành Viễn cười có vài phần đắc ý, “Kiếm đủ tiền cưới vợ và nuôi vợ rồi“.
Si Nhan không nhịn được cười, “Huênh hoang!“.
Vị kia hôn gió cô một cái, “Có thể tan ca đúng giờ chứ? Đợi lát nữa anh đến đón em“.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Si Nhan tiếp tục công việc đang dang dở, sau khi dốc hết sức lực thì cuối cùng đã hoàn thành trước giờ tan ca. Cô đang thu dọn đồ dạc chuẩn bị rời đi thì có người đến thăm.
Người đó cười ôn hòa, đưa túi trong tay cho cô, “Thấy quầy tiếp tân không có ai, tưởng em về rồi“.
“Cái gì vậy ạ? Vừa gặp mặt đã nhận lễ thế này, em sẽ ngại đấy”, Si Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ai-sanh-cung-troi-dat/2393478/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.