Type: Phùng Hà Trang 
Si Nhan không lên tiếng, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên tấm ảnh chụp chung của hai người trên bàn. 
Trên tấm ảnh, Ôn Hành Viễn khẽ ôm vai cô, khuôn mặt đong đầy ý cười. 
Ôn Hành Viễn không hỏi đến cùng, thoáng chốc, nghe thấy cô khẽ gọi tên anh, “Ôn Hành Viễn”. 
“Hử?”, anh thấp giọng nói, giọng nói dịu dàng gần như lời thì thầm bên tai cô. 
Lòng bỗng dung mềm nhũn, Si Nhạn thấp giọng xin lỗi, “Xin lỗi anh, tâm trạng của em không được tốt lắm”. 
Ôn Hành Viễn tinh tế nghe ra cái nghẹn ngào trong giọng nói của cô, anh cất giọng dịu dàng hơn, “Anh biết. Một lát nữa cúp điện thoại là đi ngủ luôn nhé. Ngoài anh ra, không được nghĩ đến bất kì ai khác”, có những lời dằn trong lòng, không nói ra thì không vui, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ còn cách ám chỉ. 
Si Nhan lau mắt, cười oán trách, “Sao anh lại bá đạo như thế chứ, nghĩ đến cha và anh trai em cũng không được à?”. 
Ôn Hành Viễn cũng cười, “Vậy thì mở rộng phạm vi ra một chút, ngoại trừ chú Si và Si Hạ ra, chỉ có thể nghĩ đến anh”. 
Si Nhan nghe ra hàm ý trong lời nói của anh. Cô đoán, vào lúc cô nhìn thấy Hàn Nặc, Trương Tử Lương cũng đã nhìn thấy. Nhưng Ôn Hành Viễn lại dung túng cho cô, không có lấy một câu hạch hỏi. 
Si Nhan bỗng nhiên bật khóc, “Ôn Hành Viễn, sao anh lại nuông chiều em như thế?”. 
Ôn Hành Viễn khẽ trách cô một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ai-sanh-cung-troi-dat/2393473/chuong-5-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.