Y, Nguyễn Chính Đông, thích một người đã nhiều năm, thích không biết làm thế nào cho phải, thích tới nỗi chỉ có thể không ngừng dùng cồn làm tê liệt bản thân mới có thể ở trước mặt người này miễn cưỡng cười vui. Mà riêng người đó, cho tới bây giờ đều hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí giờ phút này còn trước mặt y, hỏi y vì ai uống rượu.
Mạnh Hòa Bình là người bạn tri kỉ lâu năm của y, bên cạnh nhau lâu như thế, vậy mà hắn lại chẳng hiểu được tình cảm mãnh liệt của cậu dành cho hắn. Hai người là bạn tri kỉ lâu năm, tình cảm sâu đậm tuy hai mà một, đều coi nhà đối phương như một nhà khác của mình, ngủ lại qua đêm cũng là chuyện thường. Mạnh Hòa Bình không nghĩ nhiều cũng rất sảng khoái gật đầu đồng ý.
Cũng vào tối ấy, Mạnh Hòa Bình mới biết được trong lòng người bạn tri kỉ của mình hiện đang có ai. Thì ra người ấy tưởng chừng như ở rất xa mà lại chính là mình. Anh không biết, cũng không hiểu, mình thì có cái gì hay mà để cho bạn thích thầm mình lâu như thế. Thích đến nỗi chỉ muốn giấu thứ tình cảm đó trong lòng, dần dần tích tụ để một đêm uống rượu say bộc phát, bao nhiêu sự đè nén bấy lâu nay phun trào, mà anh thì chỉ biết lặng im...